Roi Đánh Hồn 5: Kiệu Nữ Nhi - Chương 2
Tôi định quay trở ra sân xem xét, nhưng vừa xoay người, khóe mắt lại bắt gặp một bóng người đứng giữa căn phòng nhỏ bên phải.
Đó là một người phụ nữ vận trên mình bộ hỷ phục đỏ rực.
Ánh trăng nhợt nhạt xuyên qua cửa sổ, chiếu xuống tà váy đỏ, trông hệt như có máu đang rỉ ra.
Tôi từ từ đặt tay lên thắt lưng, may thay, chiếc roi đánh hồn vẫn còn đó.
Cây roi này được làm từ mười một đoạn gỗ đào, là báu vật mà tôi vô tình nhận được từ một đạo sĩ già khi còn nhỏ.
Khi trao nó cho tôi, ông lão từng nói: “Tướng Tu La, lòng Bồ Tát, đời này định sẵn phải ăn cơm âm dương.”
Tôi chậm rãi rút roi ra, đối diện thẳng với người phụ nữ ấy.
Gương mặt cô ta trắng bệch, phần lớn ngũ quan bị mái tóc xõa che khuất, nhưng tôi có linh cảm, cô ta vẫn còn rất trẻ.
Chúng tôi im lặng đối diện nhau, từng luồng gió lạnh luồn qua khe cửa.
Bỗng nhiên, cô ta ngẩng cằm, chậm rãi mở miệng.
Từng mảng bùn đất lớn từ trong miệng cô ta rơi ra.
Tôi nhíu mày, định ra tay trước thì bên ngoài cửa sổ đột nhiên vang lên một tiếng gào thét chói tai.
Cánh cửa chính bị đập “rầm” một tiếng, bật mở.
Chiếc kiệu hoa đỏ chót lặng lẽ xuất hiện trước cửa.
Tôi quay đầu lại nhìn người phụ nữ, nhưng căn phòng đã trống rỗng.
Tôi không dám lơ là, vì cỗ kiệu hoa đó vẫn còn chắn ngay cửa. Tôi nghi ngờ nữ quỷ đã ngồi vào bên trong, liền từng bước tiến lại gần.
Ban đầu, tôi nghĩ đây chính là chiếc kiệu giấy mà mình đã vận chuyển đến, vì cả bốn phu kiệu đều trông giống hệt nhau.
Chỉ là, khi đến gần hơn, tôi phát hiện ra có sự khác biệt. Thân kiệu được vẽ đủ loại hoa văn, hầu hết đều là những nghi thức của một đám cưới truyền thống. Có cảnh tân nương bước vào kiệu hoa, bà mai dìu cô dâu lên kiệu, đoàn rước dâu vừa đi vừa tấu nhạc…
Nhưng nếu nhìn kỹ, trong tất cả các bức tranh về lễ cưới ấy, mặt của bốn người phu kiệu đều là khuôn mặt quỷ.
Tôi giật mình ngẩng phắt lên, liền thấy gương mặt của bốn phu kiệu đã hóa thành quỷ dữ.
Tôi rút roi đánh hồn ra, quất mạnh vào không trung!
Ngọn roi cuốn lên rèm kiệu, để lộ ra vài bàn tay trắng bệch như xác chết bên trong, nhưng chúng nhanh chóng rụt lại. Nữ quỷ không có trong kiệu.
Bốn phu kiệu nhấc bổng cỗ kiệu lên, đồng loạt lùi về sau, chỉ trong chớp mắt, chiếc kiệu đã biến mất.
Lẽ nào đây là kiệu quỷ?
Tôi lờ mờ nhớ đến truyền thuyết về khu vực Nam Đà Phong.
Ngày xưa, Nam Đà Phong có một biệt danh, gọi là “Kiệu Nữ Nhi”, vì trên núi có một tảng đá hình dáng giống hệt một chiếc kiệu hoa.
Sau này, không biết lời đồn bắt đầu từ đâu, mọi người đều nói tảng đá đó chính là kiệu quỷ.
Những cô gái sắp kết hôn đều phải tránh đi qua Nam Đà Phong, vì kiệu quỷ sẽ bắt cô dâu. Nếu bị bắt đi thì không bao giờ tìm lại được nữa.
Tôi bối rối bước ra khỏi phòng, lúc này sân viện cũng đã trở nên hoang tàn.
Cỏ dại mọc cao đến nửa người, chẳng còn chút dấu vết nào của bữa tiệc náo nhiệt khi nãy.
Tôi cũng không thấy bóng dáng cha con Dương Hoành và Dương Nham đâu cả. Ngôi làng này rõ ràng đã bị bỏ hoang từ lâu, xung quanh tĩnh lặng một cách đáng sợ.
Đột nhiên, một bóng đen nhanh nhẹn lao vụt qua chân tôi.
Nó quăng một vật gì đó trước mặt tôi, rồi lập tức biến mất vào đám cỏ rậm.
Tôi cúi xuống nhìn, đó là một chiếc giày thể thao.
Phần trên của giày vẫn còn khá mới, dù bị dính nhiều bùn đất, nhưng rõ ràng không phải giày cũ bị bỏ lại từ lâu.
Tôi nhặt chiếc giày lên, nhìn vào kích cỡ và thiết kế, có vẻ như là giày nữ.
Nhưng một nơi hoang vu như thế này, làm sao lại có giày của phụ nữ?
“Long huynh đệ?” Giọng nói của Dương Hoành đột nhiên vang lên, làm tôi giật bắn mình. Theo phản xạ, tôi giấu vội chiếc giày ra sau lưng.
Quả nhiên là Dương Hoành, hắn đứng ngoài cổng viện, cuống quýt vẫy tay gọi tôi: “Long huynh đệ, mau ra đây! Nơi này không ổn đâu, hình như có lũ mèo núi xuất hiện rồi!”
Ở vùng này, mèo núi thực ra là cách gọi của dân bản địa dành cho loài linh miêu hoang dã. Đặc biệt, ở Nam Đà Phong loài linh miêu rất nhiều.
Trong lời kể của người xưa, linh miêu không khác gì một trong năm vị tiên của vùng Đông Bắc. Chúng có linh tính, hiểu chuyện con người, có con tu luyện để được phong thần, có con thì mê hoặc con người, dụ vào hang động để ăn thịt.
Tôi thản nhiên ném chiếc giày vào bụi cỏ bên cạnh, rồi bước ra ngoài cổng.
“Hai người đi đâu vậy? Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?” Tôi hỏi Dương Hoành.
Hắn thở dài, nhưng vẫn đầy vẻ sốt ruột: “Tôi cũng không rõ nữa. Trời vừa chập tối, thấy anh chưa tỉnh, tôi định đi dỡ mấy món đồ giấy xuống để đốt trước.”
“Nhưng mới đốt được một nửa, bỗng dưng có một nhóm người xuất hiện từ đâu, cứ khăng khăng mời tôi dự tiệc, ép tôi phải đi theo.”
“Đến lúc tôi nhận ra có gì đó không ổn, chạy ra ngoài thì phát hiện đống đồ giấy trên xe đã biến mất sạch.”
“Lũ mèo núi kia cứ như thành tinh vậy, đuổi theo tôi suốt. Tôi phải chạy vòng vèo trong làng mấy lần mới cắt đuôi được chúng.”
“Thế con trai anh đâu?” Tôi đảo mắt tìm kiếm, nhưng chỉ thấy một mình Dương Hoành.
“Tôi bảo nó đợi ngoài làng rồi, sợ nó lại gây ra chuyện gì.”
Ánh mắt Dương Hoành liên tục đảo quanh, đầy vẻ bất an: “Giờ tình hình không ổn chút nào, hôn lễ bị phá hỏng rồi. Tôi thấy chi bằng chúng ta đi thẳng vào núi.”
“Vị cao nhân kia từng tính toán giúp tôi, nói chuyến đi này chắc chắn sẽ gặp trắc trở. Nếu hôn lễ không thành, thì phải vào rừng tìm một nơi có phong thủy tốt, chôn bùa chú mà cao nhân đưa cho tôi xuống, để trực tiếp trấn áp nữ quỷ. Sau đó mới nghĩ cách gọi hồn con trai tôi về.”
Nói rồi, hắn hơi ngượng ngùng kéo nhẹ khóe miệng, nhìn tôi: “Nhưng mà lại phải làm phiền Long huynh đệ thêm một chuyến nữa. Yên tâm, xong việc tôi sẽ trả thêm tiền, tăng thêm hai vạn nữa, tuyệt đối không để anh vất vả mà không công.”
Tôi gật đầu: “Đã đến tận đây rồi, tôi nhất định giúp đến cùng.”
Tôi đi theo Dương Hoành vào trong núi. Hắn nói muốn tìm một nơi phong thủy tốt, nhưng lại không nói tìm như thế nào, chỉ cầm điện thoại như đang xem bản đồ.
Cảm giác bất an trong lòng tôi ngày càng lớn, bắt đầu nhớ lại những chuyện đã xảy ra trên đường đi.
Tôi và hai cha con Dương Hoành xuất phát lúc mười giờ sáng, đến gần Nam Đà Phong vào khoảng ba giờ chiều. Khi đó, trời vẫn còn mưa phùn.
Nam Đà Phong là một dãy núi trùng điệp, còn cách làng một đoạn khá xa. Không biết có phải do đã đến gần Nam Đà Phong hay không mà Dương Nham bỗng nhiên trở nên sợ hãi, cả người run rẩy, miệng thì lẩm bẩm điều gì đó.
Dương Hoành nghe thấy liền quay đầu lại quát con trai, thái độ rất hung dữ: “Mày im miệng đi! Nếu không phải mày chạy lung tung, thì có xảy ra chuyện này không? Còn lảm nhảm nữa, tao sẽ xử lý mày ngay lập tức!”
Tôi chỉ có thể an ủi Dương Hoành, đưa bình giữ nhiệt của mình cho hắn để rót trà cho Dương Nham uống.
Dương Hoành liên tục cảm ơn tôi, nhưng miệng vẫn không ngừng than phiền: “Đều do tôi nuông chiều thằng nhóc này quá, cái gì cũng theo ý nó. Anh nói xem, đi chơi chỗ nào không được, lại cứ đòi đến Nam Đà Phong.”
“Tụi nhỏ năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Đã vào đại học chưa?” Tôi hỏi một cách tùy ý.
“Chưa, nó mới học lớp 11. Sang năm là lớp 12 rồi, nên tôi nghĩ hè này để nó thư giãn một chút. Bạn cùng lớp rủ nhau đi trekking, tôi cũng không cấm cản gì.”
“Thế sao lại ngủ lại ở ngôi làng hoang? Phía trước có thị trấn với nhiều nhà nghỉ mà?”
“Chẳng phải trời mưa to quá sao? Chúng nó không gọi được xe, lại còn thích tìm cảm giác mạnh, nên mới chạy vào làng đó ngủ lại.”
Dương Hoành rót trà cho con trai uống, Dương Nham dần bình tĩnh hơn một chút.
Lúc này, trời bên ngoài càng tối sầm lại. Bóng núi cao lớn của Nam Đà Phong đổ dài trên đường, khiến không gian xung quanh càng u ám.
Tôi vừa bật đèn xe thì ngay lập tức nghe thấy tiếng hét chói tai từ ghế sau của Dương Nham.
“A! Cô ta đến rồi, cô ta đến rồi!”
“Mày im miệng!” Dương Hoành quay lại mắng con trai.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ xe bên phía Dương Nham, nhưng chẳng thấy gì cả.
Nhưng ngay lúc đó, một bóng đen vụt qua trước đầu xe tôi.
Tôi không nhìn rõ đó là gì, nhưng trông giống như một con vật.
Dương Nham sợ đến phát hoảng, mặc cho Dương Hoành quát mắng thế nào, cậu ta vẫn không ngừng hét lên.
Tôi nhìn qua gương chiếu hậu, thấy Dương Nham ôm đầu, rụt cổ lại. Khi bị Dương Hoành nắm vai lay mạnh, tôi bỗng nhìn thấy trên vai Dương Nham xuất hiện một bàn tay người!
Bàn tay đó trắng bệch, lơ lửng giữa không trung, bám chặt lấy vai cậu ta.
Thứ đó đã vào trong xe tôi!