Tình Yêu Thời Thanh Xuân - Chương 1
01
Khoảnh khắc người đó cúi xuống, sợi dây chuyền bạc có mặt ngôi sao nơi xương quai xanh lướt qua ống kính.
Ngay đúng lúc tôi vừa nhìn rõ được gương mặt ấy — hơi thở liền như bị nín lại.
Mồ hôi trên cằm anh ta chảy dọc theo đường nét cứng cáp, lăn xuống cổ áo thể thao đang mở rộng. Anh sững sờ nhìn chằm chằm vào màn hình hai giây, đồng tử chấn động!
“… Đệt.”
Ngay sau đó, điện thoại bị vứt đi đâu không rõ. Màn hình tối sầm rồi lại nhanh chóng được nhặt lên. Tống Ứng Lễ cầm máy, cau mày:
“Mày điên à? Tự dưng nổi điên cái gì thế?!”
Trầm mặc một chút, Trần Cạnh Trì bật cười khẽ:
“Mắt mày đúng là không tốt.”
Tống Ứng Lễ — người lúc nào cũng dịu dàng hiếm khi nổi cáu, lạnh giọng nói:
“Bạn gái tao rất tốt, mày đừng nói bừa.”
“Đúng rồi đấy, chị dâu đẹp lắm! Em thấy còn xinh hơn cả hoa khôi khoa Ngoại ngữ ấy, Trần ca, mắt anh kiểu gì vậy?”
“Chỉ cần yêu được người như vậy, em nguyện ăn mì gói ba năm!”
“Biến đi! Tao nguyện ăn mười năm đây này ——”
Cả phòng lập tức náo loạn. Trần Cạnh Trì không nói thêm gì nữa.
Tống Ứng Lễ nhặt lại điện thoại: “Xin lỗi nhé, Tinh Tinh. Chắc hôm nay cậu ta chơi bóng thua nên tâm trạng không tốt.”
Đầu dây bên kia vang lên tiếng nghiến răng ken két: “Tôi thắng đấy! Thắng tận 20 điểm!!”
Tống Ứng Lễ mặt không đổi sắc: “Thế thì chắc não cậu ta có vấn đề rồi. Tối nay anh đến đón em đi ăn nhé.”
…
Tắt video xong, tôi nằm ngửa xuống giường, ánh nắng mùa hè gay gắt làm tôi phải đưa tay che mắt.
Tôi và Trần Cạnh Trì… cũng đã ba năm không gặp.
Không ngờ anh ấy vẫn còn đeo sợi dây chuyền hình ngôi sao mà tôi từng tặng.
Một thứ rẻ tiền như thế, tôi còn nhớ rõ lúc đó giá niêm yết là 199, mua đôi tình nhân giảm nửa còn đúng 100 đồng. Còn sợi của tôi thì sớm đã vứt đi chẳng biết đâu rồi.
Anh ấy dường như chẳng thay đổi gì… mà cũng dường như thay đổi rất nhiều.
Vẫn là gương mặt ấy, nhưng sau khi trưởng thành lại càng thêm sắc sảo, như viên ngọc được mài giũa lộ ra từng góc cạnh. Giữa đôi mày là sự ngông cuồng chẳng cách nào giấu nổi.
Tôi chợt nhớ lại ba năm trước, lúc chúng tôi còn chưa thi đại học.
Khi ấy, Trần Cạnh Trì cũng mặc áo bóng rổ, mắt đỏ hoe đứng dưới nhà tôi, van xin:
“Sau này em nói gì anh cũng nghe. Em không thích anh qua lại với cô ấy, anh sẽ tuyệt giao luôn.
“Chúng ta đã hứa cùng nhau vào một trường đại học mà…”
Giọng anh khản đặc, trong màn đêm ánh mắt có tia sáng run rẩy: “Chỉ cần đừng chia tay, em nói gì anh cũng đồng ý. Được không?”
Anh lúc đó trông đáng thương đến mức gần như muốn quỳ xuống cầu xin tôi.
Còn tôi chỉ lặng lẽ nhìn anh một lúc, rồi nhẹ giọng nói:
“Trần Cạnh Trì, em đã đổi nguyện vọng rồi.”
“Em không vào đại học T nữa.”
02
Tôi và Trần Cạnh Trì bắt đầu yêu nhau từ khi thanh mai không địch lại thiên giáng, và kết thúc khi thiên giáng chẳng thể thắng nổi thanh mai.
Năm lớp 11, tôi vừa chuyển trường đã trở thành học sinh đứng đầu khối. Khi đó, thầy cô thường xếp một nữ sinh học giỏi ngồi cùng một nam sinh học dở để tạo hiệu ứng kèm cặp, và thế là tôi bị sắp xếp ngồi cạnh Trần Cạnh Trì.
Nhưng Trần Cạnh Trì thì chẳng hứng thú gì với việc học, ngược lại, lại rất có hứng thú với tôi.
Cậu ta lúc thì kéo tóc tôi, lúc thì giơ cao cây bút của tôi rồi cúi đầu cười gian.
“Trình Kiến Tinh, cậu lùn thật đấy.”
Trong giờ học, cậu ta lén chuyền giấy cho tôi. Tôi mở ra xem, bên trong là một bức tranh vẽ nguệch ngoạc hình tôi.
Tôi vừa định mắng cậu ta nhảm nhí, thì bị thầy phát hiện. Tờ giấy bị đem ra trước lớp trưng bày, rồi cả hai bị đuổi ra ngoài đứng phạt.
Khi đó tôi là kiểu học sinh gương mẫu tiêu chuẩn, chưa từng chịu ấm ức như vậy bao giờ, đôi mắt đỏ hoe đẩy Trần Cạnh Trì ra.
“Trần Cạnh Trì, cậu bị bệnh à?!”
Cậu ta biết mình sai, chẳng nói gì. Một lát sau, tờ giấy có hình vẽ đơn giản ấy được cậu ta gấp thành một ngôi sao, lặng lẽ nhét vào tay tôi.
Tôi nhìn ngôi sao ấy, không nhịn được bật cười trong nước mắt.
Quan hệ giữa tôi và Trần Cạnh Trì dần tốt lên. Tôi ép cậu ta học bài cho đến khi hiểu mới thôi, kiểm tra bài tập, cấm cậu ta chép lời giải.
Cậu ta cũng ngày ngày đợi tôi dưới nhà, cùng tôi đi học về, cùng ghé vào cửa hàng phụ kiện trước cổng trường. Không hiểu sao tôi lại mua hai sợi dây chuyền hình ngôi sao, tặng cậu ta một sợi.
…
Trần Cạnh Trì là nhân vật nổi bật trong trường – đẹp trai, nhà giàu, chơi bóng rổ giỏi, số con gái thích cậu ta đếm không xuể.
Trong số đó có một người đến chặn tôi lại, hỏi tôi có thích Trần Cạnh Trì không.
Lòng tự trọng của thiếu nữ và thứ cảm xúc mơ hồ khó diễn tả khiến tôi buột miệng đáp:
“Tôi sẽ không thích người có thành tích học kém hơn mình.”
Cô gái kia nhìn về phía sau lưng tôi.
Tôi giật mình quay lại – lúc này mới phát hiện Trần Cạnh Trì đang đứng phía sau, không biết đã nghe được bao nhiêu.
Cậu ta không nói gì, mặt không cảm xúc bước lướt qua tôi.
Từ hôm đó, Trần Cạnh Trì không chủ động tìm tôi nữa.
Cậu ta không còn bắt chuyện trong giờ học, cũng không cùng tôi đi học về. Dù ngồi chung bàn, mỗi ngày chúng tôi không nói với nhau lấy một câu.
Tôi muốn giải thích, nhưng cậu ta chưa từng cho tôi cơ hội.
Mãi đến một năm sau, Trần Cạnh Trì với thành tích tiến bộ vượt bậc, đuổi kịp tôi, hai đứa cùng đứng nhất lớp.
Tối hôm đó, cậu ta gọi tôi lại, nghiêm túc nói:
“Trình Kiến Tinh, thành tích của tôi giờ không thua cậu nữa. Vậy giờ cậu có thể thích tôi rồi chứ?”
Đến lúc này, ký ức về khoảng thời gian đó đã khá mơ hồ.
Tôi chỉ nhớ hôm đó, hoa phượng tím trong sân trường nở rộ như biển, cánh hoa bị gió cuốn tung lên. Ánh mắt thiếu niên khi ấy còn rực rỡ hơn cả vụ nổ của vì sao.
Ánh sáng ấy xuyên qua hàng tỷ năm ánh sáng trong vũ trụ bao la, rơi thẳng vào lòng tôi. Chính khoảnh khắc đó, tôi nghe thấy tiếng nói từ trong lòng mình.
“Được.”
Và thế là, chúng tôi ở bên nhau.
Tình cảm thời niên thiếu giống như lửa cháy đồng, không cách nào kiềm chế nổi. Chúng tôi ngày nào cũng quấn quýt không rời, Trần Cạnh Trì giới thiệu tôi với tất cả đám bạn thân, thậm chí còn xăm tên tôi lên người.
Tôi nói muốn thi vào đại học T, cậu ta nói sau này muốn học cùng trường với tôi.
03
Mẹ cậu ta vui mừng khôn xiết trước sự tiến bộ đột ngột của con trai. May mà thành tích của tôi cũng không bị ảnh hưởng, nên phụ huynh và giáo viên đều nhắm một mắt mở một mắt, cứ để mặc chúng tôi.
Chúng tôi trở thành cặp đôi duy nhất công khai yêu đương trong trường.
Lúc đó tôi thực sự tin rằng, chúng tôi sẽ luôn bên nhau mãi mãi.
Cho đến khi tôi phát hiện ra, trong lòng cậu ấy luôn có một cô gái quan trọng hơn tôi.
Trần Cạnh Trì có một cô thanh mai từ nhỏ, tên là Cố Uyển Uyển.
Bố của Cố Uyển Uyển từng là tài xế riêng của cha Trần Cạnh Trì. Năm xưa, trong một vụ tai nạn rơi xuống biển, ông ấy đã liều mạng cứu cha cậu ta, nhưng cuối cùng lại kiệt sức không thể bơi vào bờ, bỏ mạng ngay tại chỗ.
Cha Trần Cạnh Trì là người trọng tình nghĩa. Ngay lúc đó, ông đã đưa hai mẹ con họ về nhà, nói rằng sẽ coi Cố Uyển Uyển như con ruột mà nuôi nấng suốt đời.
Cố Uyển Uyển từ nhỏ đã quấn lấy Trần Cạnh Trì như hình với bóng. Kể cả sau khi chúng tôi yêu nhau, cô ta cũng chẳng hề kiêng dè, ngày nào cũng đi theo chúng tôi tới trường rồi về nhà.
Vì chuyện này, tôi và Trần Cạnh Trì cãi nhau không ít lần. Mãi đến khi khó khăn lắm Cố Uyển Uyển mới chịu ngừng bám theo chúng tôi, thì chẳng được mấy ngày, cô ta lại bất ngờ xuất hiện trước mặt tôi, còn tựa người vào Trần Cạnh Trì.
“Xin lỗi nhé, chị Tinh Tinh. Em biết chị không thích đi chung với em, nhưng mà em trật chân rồi. Anh Cạnh Trì nhất quyết phải đưa em về.”
Ánh mắt Trần Cạnh Trì vẫn đặt hết lên người cô ta, nhíu mày trách móc:
“Chân đau sao không nói với anh? Nếu anh không đến tìm em, em định nhảy lò cò về nhà chắc?! Lên đi!”
Tôi vẫn còn nhớ rất rõ hôm đó, Trần Cạnh Trì cứ thế cõng Cố Uyển Uyển đi phía trước tôi.
Cô ta nằm trên lưng cậu ấy, thao thao bất tuyệt kể chuyện hồi nhỏ hai người chơi đùa với nhau thế nào, còn tôi chẳng chen vào được lấy một câu.
Cô ta làm nũng: “Anh Cạnh Trì, chân em đau quá!”
Chưa bao giờ tôi nghe thấy giọng Trần Cạnh Trì dịu dàng đến thế: “Chân đau quá à, vậy phải làm sao đây?”
“Em muốn ăn bánh ngọt ở tiệm góc đường, loại đắt nhất ấy!”
“Được, anh đưa em về rồi đi mua cho em.”
“Anh Cạnh Trì, sau này em vẫn đi cùng anh được không? Mỗi lần em đi một mình là lại có mấy tên lưu manh ngoài cổng trường cứ nhìn chằm chằm, em sợ lắm.”
Trần Cạnh Trì nhíu mày: “Sao em không nói sớm?”
“Sáng mai anh qua đón em. Sau này không đi với anh thì em không được tự đi một mình.”
Cố Uyển Uyển bật cười, quay đầu liếc nhìn tôi.
“Được.”
…
Ánh chiều tà kéo dài bóng họ, quấn lấy nhau chẳng thể tách rời.
Tôi bị bỏ lại phía sau, khoảng cách giữa chúng tôi ngày càng xa. Nhưng Trần Cạnh Trì chưa từng quay đầu nhìn tôi lấy một lần.
Mãi đến khi đưa Cố Uyển Uyển về nhà, cậu ta mới quay lại nói với tôi:
“Anh phải đi mua bánh cho Uyển Uyển, hôm nay không đưa em về được.
Tinh Tinh, em tự về nhà nhé.”
Tôi nhìn cậu ấy thật lâu, rồi quay lưng rời đi.