Si Mị Vọng Lượng - Chương 2
3
Hôm đó, ta vẫn nương tay, dù một kiếm khiến Bạch Túc trọng thương, nhưng không đoạt đi tính mạng hắn.
Ta làm việc xưa nay không có điều kiêng kỵ, muốn làm thì làm. Vậy nên khi đưa hắn về chỗ ta, ta cũng chẳng nghĩ nhiều đến việc sau khi hắn tỉnh dậy sẽ ra sao.
Ta đã nghĩ đến rất nhiều tình huống, nhưng chưa từng có một tình huống nào là hắn lại nhận ta làm thê tử của hắn.
Chuyện này cũng giống như ta đi dạo thanh lâu, vừa mắt một cô nương, nhưng cô ấy sống chết không theo. Ta đành phải bắt cóc nàng về nhà, chuẩn bị cưỡng ép thì nàng lại chủ động xoay người, nói rằng nàng vốn đã thích ta từ lâu.
Một sự thật hoang đường như vậy chỉ có thể giải thích bằng một câu——cô nương kia đầu óc có vấn đề.
Sau khi Bạch Túc bị trọng thương, hắn từng có một khoảng thời gian sốt cao không giảm. Theo suy đoán của ta, có lẽ chính vào thời gian đó mà não hắn bị nung hỏng, dẫn đến việc hắn nhận giặc làm cha… Ồ không, nhận yêu làm thê.
Đối với hoàn cảnh của hắn, ta bày tỏ sự đồng cảm sâu sắc, đồng thời sẵn lòng đóng vai thê tử của hắn, để mỹ nhân đáng thương này có một chỗ dựa.
Ừm, tất cả những điều này đều xuất phát từ tinh thần nhân đạo, tuyệt đối không phải vì ta muốn lợi dụng hắn.
Thế nên ta nói:
“Haha, không sai, ta chính là thê tử của chàng.”
Thị nữ: “…”
Thằng nhóc Thương Thư đứng phía sau ta: “…”
Bạch Túc khẽ cười, phong hoa tuyệt đại: “Quả nhiên, dù có mất trí nhớ, ta cũng không quên thê tử của mình.”
Ta rất thản nhiên mà nhận lấy thân phận mới này, trong khi Thương Thư lộ ra một biểu cảm khó mà diễn tả bằng lời, nhịn không được mà truyền âm với ta:
“Tổ sư gia, người tuổi này, làm tổ tằng… tằng… tằng tổ mẫu của hắn cũng đủ rồi. Chẳng khác nào trâu già gặm cỏ non, dưa già bôi vôi…”
Ta mỉm cười với nó:
“Cút.”
Vị tướng công tiện nghi này của ta rõ ràng vừa mới tỉnh lại không bao lâu, trên ngực vẫn còn băng vải, vội vàng khoác một chiếc áo choàng rồi đã chạy ra ngoài tìm thê tử, có thể thấy sau này thê tử thật của hắn chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.
Còn ta, thê tử giả mạo, ừm… Ít nhất hiện tại mà nói, cũng rất hạnh phúc.
Ta nhìn chằm chằm vào vạt áo mở rộng để lộ nửa bờ ngực rắn chắc của hắn, nuốt nước bọt, rồi tốt bụng đề nghị:
“Phu quân hẳn là nên thay thuốc, chi bằng để thiếp thân hầu hạ chàng?”
Bạch Túc cảm động vô cùng, nói:
“Không cần làm phiền phu nhân, hai vị cô nương này đã giúp ta thay thuốc một lần lúc ta tỉnh lại rồi.”
Ta “ồ” một tiếng, trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng trong lòng thì đang điên cuồng chửi rủa tên tiên quân này không giữ nam đức——cơ bụng, vòng eo, chẳng lẽ những thứ đó có thể tùy tiện cho ai cũng được nhìn hay sao?
Trước đây hắn còn nói ta phóng đãng không biết liêm sỉ, chính hắn cũng chẳng khá hơn là bao!
Ta đang tức giận, thì Bạch Túc lại nhìn ta một cái, bỗng nhếch môi cười nhẹ:
“Nếu phu nhân muốn tự tay làm, đổi thêm một lần cũng không sao.”
Ta kinh ngạc trước khả năng quan sát nhạy bén của hắn, nhưng vẫn từ chối:
“Không không, thiếp không có ý đó.”
Ta thực sự không có ý đó, dù sao hắn giờ đã xem ta là thê tử, về sau còn rất nhiều chuyện có thể làm, ta cũng không vội lúc này.
Nhưng hắn lại không hề nghe ta, kéo ta đến bên giường, thản nhiên cởi áo choàng, để lộ bờ ngực rắn chắc gợi cảm, làm ra bộ dạng tùy phu nhân định đoạt.
Lúc này, ta không khỏi bắt đầu suy nghĩ, rốt cuộc là chỗ nào đã xảy ra sai sót.
Đêm đó ta và hắn bên nhau, ta đã dùng một số thủ đoạn, nửa ép nửa dụ mới thành công. Vậy mà chỉ mới mấy ngày, hắn thay đổi đến mức chẳng khác nào một con thiên nga quyết định hiến thân cho cóc ghẻ——không, không phải ta nói ta là cóc ghẻ, chỉ là ta thực sự lo lắng hắn có bị đốt sốt đến ngu người rồi không.
Vì thế, ta hắng giọng, hỏi hắn:
“Phu quân, có một bài toán thế này: Gà thỏ chung lồng, trên có ba mươi lăm đầu, dưới có chín mươi tư chân, phu quân có biết gà thỏ mỗi loài bao nhiêu con không?”
Bạch Túc thoáng ngẩn ra, sau đó nhẹ nhàng bật cười, giọng nói thanh lạnh dễ nghe:
“Sao phu nhân lại hỏi ta vấn đề này?”
Câu hỏi này hiển nhiên khiến hắn có chút bối rối. Nhưng sau khi hắn rất nhanh chóng nói ra đáp án chính xác, ta mới hiểu, điều bối rối hắn nghĩ đến có lẽ là sau này lấy một thê tử giỏi toán như ta, muốn giấu quỹ riêng sẽ rất khó khăn…
Nhưng nếu hắn không ngu, thì sao lại trở nên như thế này chứ?
Ta nghĩ mãi không ra, đến khi hoàn hồn thì phát hiện Bạch Túc vẫn đang nhìn ta, ánh mắt sáng rực mà thẳng thắn, nếu là một cô nương bình thường thì chắc chắn đã đỏ mặt rồi.
Nhưng ta không phải một cô nương bình thường, sẽ không dễ dàng đỏ mặt, nên chỉ thản nhiên hỏi:
“Chàng nhìn ta làm gì?”
Hắn chăm chú nhìn ta, mỉm cười đáp:
“Phu nhân thật xinh đẹp.”
“À, vậy sao?” Ta đánh giá hắn một lượt, cười nhạt, “Tiểu tử, ánh mắt ngươi cũng khá đấy.”
Nếu trước đây hắn có nửa phần hiểu chuyện như bây giờ, thì cũng không đến mức bị ta đâm một kiếm.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, nếu hắn không bị ta đâm một kiếm, thì cũng sẽ không biến thành thế này. Thế mới thấy nhân quả trên đời là một vòng tuần hoàn, tất cả kết quả đều có căn nguyên của nó.
Cũng như ngày hôm nay, khi ta mặt dày vô liêm sỉ nhận lời làm thê tử của hắn, lẽ ra ta phải sớm biết rằng một ngày nào đó, ta sẽ vì hắn mà bỏ mạng.
Tiếc là khi đó, ta vẫn chưa hiểu được đạo lý này.
4
Nói chung, những người mất trí nhớ luôn bị ám ảnh bởi ba câu hỏi triết học tối thượng: Ta là ai? Ta từ đâu tới? Ta sẽ đi về đâu?
Vì vậy, ta đã chuẩn bị sẵn một câu chuyện hoàn hảo, chỉ chờ Bạch Túc hỏi ta, ta sẽ kể cho hắn nghe rằng hắn vốn là một tiều phu chặt củi, còn ta là một tiểu thư khuê các yếu đuối. Một ngày nọ, ta bị bọn sơn tặc bắt cóc về làm áp trại phu nhân, ngay lúc ta sắp phải trải qua những chuyện không thể miêu tả, hắn liền xuất hiện như một anh hùng, cứu mỹ nhân, cuối cùng giết chết tên đầu lĩnh sơn tặc, cùng ta sống hạnh phúc trong sào huyệt của bọn cướp.
Một câu chuyện tình yêu lãng mạn mà không kém phần ly kỳ như thế, ngay cả những người kể chuyện giang hồ nghe xong cũng phải rơi nước mắt cảm động, huống hồ là một mỹ nhân mất trí nhớ, chưa từng trải đời như Bạch Túc.
Nhưng, Bạch Túc tiên quân—người còn trẻ mà đã khiến cả ma tộc nghe danh đã sợ vỡ mật, thậm chí không tiếc bỏ ra một khoản tiền lớn để thuê ta trừ khử—tất nhiên không phải người tầm thường.
Từ sau khi tỉnh lại, ngoài cái tên của bản thân, Bạch Túc không hỏi ta bất cứ điều gì khác.
Hắn dường như chẳng hề quan tâm đến quá khứ hay ký ức đã mất, mỗi ngày chỉ ngoan ngoãn, điềm đạm dưỡng thương, để mặc ta nhân lúc thay thuốc mà ngang nhiên sờ mó hắn. Chỉ thỉnh thoảng, khi ta hơi quá trớn, hắn mới nhẹ nhàng nhắc nhở một chút.
Cuối cùng, người không nhịn được lại là ta.
Khi ấy, Bạch Túc đang tỉa cành đào trong bình, động tác tuy đơn giản nhưng lại vô cùng tao nhã, gương mặt còn đẹp hơn cả đóa đào kia.
Ta không nỡ cắt ngang, cứ lặng lẽ ngắm nhìn hắn một lúc. Cuối cùng vẫn là hắn phát hiện ra trước, trong mắt còn mang theo ý cười: “Phu nhân đến từ bao giờ vậy?”
“… Chưa được bao lâu.”
Trời đất ơi, nhiều ngày trôi qua như vậy rồi mà khi hắn gọi ta một tiếng “phu nhân”, tim ta vẫn lỡ một nhịp. Không phải vì ta da mặt mỏng, mà là người này thật sự quá phạm quy.
Bạch Túc tinh ý vô cùng, chỉ trong vài ngày đã khiến cả hai thị nữ ta phái đến hầu hạ hắn nghiêng hẳn về phía hắn. Thế nên, chỉ cần nhìn ta một cái, hắn liền đặt kéo xuống, hỏi: “Phu nhân có chuyện phiền lòng sao?”
Ta suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn nói thẳng: “Phu quân hình như chưa từng hỏi về chuyện trước đây.”
Hắn im lặng trong chốc lát, sau đó hơi cong môi một chút: “Thì ra phu nhân phiền lòng vì chuyện này sao? Ta chỉ nghĩ rằng những chuyện đã không nhớ ra thì chắc cũng không quan trọng lắm. Con người cần phải hướng về phía trước. Huống hồ, ta vẫn nhớ phu nhân, vậy là đủ rồi.”
Ta nhìn ánh sáng lạnh lẽo phản chiếu từ chiếc kéo trên bàn, thực sự muốn nói rằng sở dĩ hắn chỉ nhớ mình ta, e là vì ấn tượng về màn “ngủ trước giết sau” của ta quá sâu sắc, đến mức dù có đi một vòng qua Quỷ Môn Quan cũng không quên được…
Dĩ nhiên, những lời này ta tuyệt đối không thể nói ra.
Ta ho nhẹ một tiếng, đáp: “Phu quân đã nghĩ thoáng như vậy, xem ra là ta đã lo lắng thừa rồi…”
Bạch Túc thấy thế liền ôn tồn nói: “Nếu phu nhân muốn kể, ta rất muốn được nghe.”
Đã vậy, nếu hắn đã có lòng muốn biết, ta cũng miễn cưỡng kể cho hắn nghe một chút.
Thế là, ta liền kể cho hắn nghe phiên bản đã qua chỉnh sửa của câu chuyện sơn tặc kia. Hắn nghe xong thì hơi nhướng mày: “Áp trại phu nhân?”
Ta: “Sao thế, có gì không đúng à?”
Hắn trầm ngâm nhìn ta: “Ta nghĩ rằng, nếu hai chúng ta bắt buộc phải có một người đóng vai này, vậy người đó hẳn là ta mới phải.”
Ta: “…”
Ta hỏi hắn: “Ngươi là áp trại phu nhân, vậy ta là gì?”
Hắn nghiêng đầu, tùy tiện đoán: “Có lẽ, vị sơn tặc kia là nữ?”
Im lặng.
Đây chính là sự lặng im của đêm khuya.
Khoảnh khắc này, ta suýt chút nữa đã nghĩ rằng hắn thực ra không hề mất trí nhớ, chỉ là đang giả vờ để trả thù ta, mới dùng những lời này để châm chọc ta vì đã cưỡng ép hắn.
Nhưng ta còn chưa lên tiếng, hắn bỗng nhẹ nhàng bật cười, ánh mắt mang theo chút yếu ớt: “Ta đoán đúng rồi sao?”
Ta ngẩn ra: “… Ngươi đoán cái gì?”
Hắn cụp mắt xuống, vẻ mặt thoáng chút cô đơn: “Những ngày qua ta đã suy nghĩ rất nhiều. Hôm đó, khi tỉnh lại, vì một số ký ức rời rạc, ta theo bản năng cho rằng phu nhân là thê tử của ta. Thế nhưng phu nhân đối với ta lại không giống những cặp phu thê bình thường, mỗi ngày chỉ ghé thăm một chút, cũng chưa từng cùng ta chung giường chung gối. Ta dù mất trí nhớ, nhưng cũng không hề ngu dốt…”
Hắn dừng lại một chút, nhẹ giọng nói: “Có lẽ, ta và phu nhân không phải phu thê thực sự. Ta chỉ là trò tiêu khiển nhất thời của phu nhân mà thôi. Chẳng qua vì bị thương, phu nhân mới chịu dỗ dành ta một chút, nhưng chỉ cần qua vài ngày nữa, phu nhân sẽ quên ta mà thôi.”
Ta há miệng, nhất thời không biết phải nói gì.
Ta chưa từng nghĩ, một người như hắn lại có thể im lặng tự suy diễn ra đủ loại kịch bản còn phong phú hơn cả câu chuyện sơn tặc của ta.
Chẳng qua… hắn trông thế này, thật sự khiến người ta cảm thấy đau lòng.
Sau khi suy xét một hồi, ta dò hỏi: “Ngươi nói một tràng dài như vậy, có phải đang trách ta không ngủ cùng ngươi?”
Hắn khựng lại: “Không hẳn… Nhưng…”
Ta phất tay một cách hào sảng: “Chà, vậy sao ngươi không nói sớm? Được rồi, tối nay ta sẽ ngủ cùng ngươi!”
Hắn: “…”