Phượng Hoàng Xứng Đôi - Chương 6
19
Ta giam giữ Oánh Tiệp dư trong đại lao chờ chết.
Nàng ta ngày ngày kêu gào, đòi gặp ta bằng được.
Ta rộng lòng ban ơn, tranh thủ mang rượu độc đến thăm.
Vừa thấy ta xuất hiện, nàng ta vùng vẫy lao đến, nhưng tay chân đều bị xích sắt trói chặt, mới đi được mấy bước đã ngã sấp xuống nền đất bẩn thỉu, thảm hại đến không thể thảm hại hơn.
“Giang Oản Nhất! Ta là phi tử do Hoàng thượng sắc phong, là mẹ đẻ của Hoàng trưởng tử, ngươi không được phép dùng tư hình!”
“Ngươi chắc chắn đứa trẻ đó là con của Hoàng thượng sao?”
Ta cúi người, vén lọn tóc rối bời trên gương mặt nàng ta, thưởng thức dung nhan tiều tụy đầy thê lương ấy.
“Ngươi có ý gì?”
Ta ngồi xuống, nhìn thẳng vào nàng ta, chậm rãi nói:
“Hoàng thượng là nữ nhân, làm sao có thể ân ái với ngươi? Làm sao có thể khiến ngươi mang thai?”
Đồng tử của Oánh Tiệp dư co rút lại, rồi lập tức lắc đầu điên cuồng:
“Không thể nào! Đó rõ ràng là gương mặt của Hoàng thượng!
Người uy nghi mạnh mẽ, khiến ta đắm chìm trong hoan lạc, ngoài Người ra, còn ai có thể mang đến khoái cảm chí mạng ấy cho ta?”
Ta bật cười nhẹ, phá vỡ toàn bộ ảo tưởng của nàng ta:
“Ngươi chưa từng nghe nói đến mặt nạ da người sao?”
“Kẻ hàng đêm chung chăn gối với ngươi, chính là một tử tù đeo mặt nạ da người của Hoàng thượng.”
“Vậy nên, đứa trẻ của ngươi căn bản không phải Hoàng trưởng tử, mà là huyết mạch bẩn thỉu của một kẻ tử tù.”
“Không thể nào! Không thể nào!”
Oánh Tiệp dư hoàn toàn sụp đổ, ôm chặt đầu, không chịu nghe thêm nữa.
Nếu nàng ta chịu an phận làm một cung nữ rửa chân, thì đâu đến nỗi ra nông nỗi này?
Nhưng nàng ta lại vội vã lao vào chỗ chết, cuối cùng chỉ trở thành quân cờ bé nhỏ bị nghiền nát trong ván cờ tranh đoạt hoàng quyền.
Ta đứng dậy, khôi phục dáng vẻ đoan trang, lãnh đạm tuyên bố bản án cuối cùng:
“Oánh Tiệp dư làm loạn cung đình, khiến hoàng thất huyết mạch lẫn lộn, tội không thể dung, ban… rượu độc.”
Vừa dứt lời, lập tức có thái giám tiến lên khống chế nàng ta, rót rượu độc vào miệng.
Dẫu nàng ta ra sức giãy giụa, cũng không thoát khỏi số kiếp phải chết.
Thân thể co giật dữ dội, miệng sùi bọt trắng, mắt trợn ngược, hơi thở dần dần tắt lịm.
Ta tiếc nuối liếc nhìn.
Từ nay, chẳng còn một nữ nhân ngu dốt nào để ta tiêu khiển nữa.
20
Toàn bộ nghịch đảng đều bị xử trí theo pháp luật.
Ngay cả Thái hậu cũng bị tước quyền, đày đến Hộ Quốc Tự thanh tu, cả đời không được hồi cung.
Có thể nói, trong triều không còn ai dám đối đầu với Nhiếp Hàn Sương.
Triều đình thiếu hụt quan viên nghiêm trọng.
Kỳ thi khoa cử vừa diễn ra không lâu chính là cơn mưa giải hạn, cung cấp một lượng lớn nhân tài mới cho triều đình.
Nhiếp Hàn Sương đích thân chọn trạng nguyên.
Lẽ ra đây phải là một cảnh tượng vui mừng.
Nhưng vị trạng nguyên này, sau khi nhận quan chức, lại bất ngờ cởi mũ quan, quỳ xuống nhận tội:
“Xin Hoàng thượng ân xá cho thần, thần nữ giả nam trang dự thi khoa cử!”
Cả triều đình lập tức ồn ào.
Bách quan xôn xao bàn luận:
“Phụ nữ sao có thể vào triều làm quan? Nàng ta dám lừa dối thiên tử, đây là tội tru di cửu tộc!”
Những lời chỉ trích và phẫn nộ như một ngọn núi đổ xuống, đè nén đến nghẹt thở.
Nhưng vị nữ trạng nguyên ấy vẫn đứng thẳng, không hề khuất phục.
Giữa lúc tranh cãi gay gắt nhất, ta bước lên đại điện, đứng cạnh Nhiếp Hàn Sương, quét mắt nhìn chúng thần, giọng lạnh băng:
“Vì sao không thể?”
“Ngay cả Hoàng thượng cũng là nữ nhân, thì nữ quan có gì lạ lẫm?”
Nói rồi, ta bất ngờ vươn tay, gỡ xuống long quan của Nhiếp Hàn Sương.
Lập tức, mái tóc dài đổ xuống ngang hông.
Dù nam nữ đều để tóc dài, nhưng độ dài khác biệt rõ rệt.
“Cái gì! Ngay cả Hoàng thượng cũng… cũng là nữ nhân?”
Bách quan kinh hãi kêu lên.
Nhiếp Hàn Sương không phòng bị, bật dậy, trừng mắt nhìn ta tức giận:
“A Oản, nàng!”
Ta rất hài lòng với cục diện hiện tại, mỉm cười đối diện ánh mắt chất vấn của nàng:
“Bệ hạ quên mất ý nguyện ban đầu khi tranh đoạt ngôi vị rồi sao?”
“Người nói, muốn thay đổi bất công với nữ tử trong thiên hạ, muốn mở ra một con đường sáng cho họ.”
“Vậy còn điều gì có thể đả phá tư tưởng trọng nam khinh nữ hơn việc thiên tử là nữ nhân?”
“Còn điều gì có thể khích lệ nữ nhân vùng lên phá bỏ xiềng xích hơn việc thiên tử là nữ nhân?”
Ta từng câu từng chữ chất vấn Nhiếp Hàn Sương:
“Bệ hạ bị quyền lực che mờ mắt, nhưng ta vẫn nhớ. Nếu Bệ hạ không làm được, thì còn có ta.”
21
“Ngươi vô tội, đứng dậy đi.”
Ta miễn tội cho nữ trạng nguyên, rồi quay sang bá quan:
“Các khanh còn ý kiến gì không?”
Trải qua bao năm tranh đoạt hoàng quyền, các đại thần tưởng chừng đã có thể an ổn hưởng vinh hoa.
Không ngờ, thứ chờ đợi họ lại là một lời nói dối chấn động cả thiên hạ.
Nhiếp Hàn Sương đã trị quốc bao năm, năng lực ai ai cũng thấy rõ.
Nhưng bọn họ không ngờ, minh quân mà mình thần phục hóa ra lại là một nữ nhân!
Đáng sợ hơn, hoàng tự của Tiên đế đã bị giết sạch trong cuộc chiến đoạt vị!
Những người còn sống đều là công chúa.
Muốn lập tân đế cũng không được.
Tìm người kế vị từ chi khác càng không thể.
Bởi ba mươi vạn Giang gia quân sau lưng ta vẫn đóng ngoài kinh thành.
Ta chọn cách bóc trần bí mật này theo lối kịch liệt nhất, chính là muốn ép Nhiếp Hàn Sương vào thế không thể lui.
Buộc nàng phải “sánh vai tác chiến” cùng ta!
Để người của ta thuận lợi nhập triều nhậm chức.
Phải, nữ trạng nguyên chính là người của ta.
Những gì diễn ra hôm nay quá mức chấn động, ta bảo Giang Phúc Hải sớm bãi triều, cho bá quan về nhà tiêu hóa sự thật.
Nhiếp Hàn Sương cùng ta bước vào hậu điện.
Nàng không giận dữ, không chất vấn, chỉ bình thản hỏi:
“Tại sao làm vậy?”
Ta không đáp mà hỏi ngược lại:
“Sau khi xong xuôi mọi việc, Bệ hạ định sắp xếp ta thế nào?”
“Làm phi? Làm hậu?”
“Hay trở thành kẻ bị thanh trừng cùng lũ phản thần?”
Nhiếp Hàn Sương là một người cẩn trọng và giữ vững nguyên tắc, trong kế hoạch của nàng, trừ khử phản đảng, thu hồi hoàng quyền.
Con đường mở ra bình đẳng nam nữ vẫn còn rất dài.
Nàng gom quyền để thuận tiện hành sự.
Nhưng ta lại rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Bởi vì suốt những năm qua, ta đố kỵ, khát máu, còn đáng sợ hơn cả Thái hậu.
Đám triều thần trung thành với nàng liệu có tha cho ta không?
Nhiếp Hàn Sương có lẽ đã suy tính sẵn đường lui cho ta, nhưng ta không muốn chờ đợi sự an bài chậm rãi của nàng.
Ngay từ đầu, ta chưa bao giờ là kẻ dò đường trên con đường thần thánh của Nhiếp Hàn Sương.
Mà ta là người cùng nàng hợp tác, lẽ ra phải cùng nhau chia sẻ thành quả thắng lợi.
Nhiếp Hàn Sương nhìn ta đầy bi thương:
“Chúng ta… sao lại trở thành thế này?”
“Có lẽ là từ khi ngươi bắt đầu cài cắm quân cờ trong Phượng Khê cung của ta chăng?”
Ta không muốn trở thành phụ thuộc của nàng.
Không muốn quyền lực trong tay mình lại là thứ nàng ban cho dưới danh nghĩa tình yêu.
“Nhiếp Hàn Sương, ta muốn được tự do.”
22
Không lâu sau, Nhiếp Hàn Sương ban ra ba thánh chỉ chấn động thiên hạ.
Thứ nhất, cho phép nữ tử đọc sách, buôn bán, nhập triều làm quan.
Thứ hai, nữ tử đến tuổi trưởng thành có thể tự lập hộ tịch, vợ chồng bình đẳng, có quyền bỏ chồng.
Thứ ba, phong nữ nhi Đại tướng quân Trấn Quốc – Giang Oản Nhất – làm Nguyên Thần Đế, cùng Nguyên An Đế ngang hàng, đồng trị thiên hạ.
— Hoàn —