Làm Vệ Sĩ Nhà Thái Tử Gia - Chương 4
Trong tình cảnh này, Kỳ Dã còn gì không hiểu nữa? Tôi vừa thừa nhận hành vi của mình trước mặt bao nhiêu người, lại còn là vì ghen tị với ‘vợ tương lai’ của hắn. Nhà họ Kỳ để yên chuyện này thì thôi, còn nếu muốn dập yên dư luận, khả năng cao là họ sẽ đuổi tôi đi. Kỳ Dã có muốn giữ tôi cũng không được.
Hắn giận đến đỏ cả mắt, dường như còn có cả nước mắt lấp lóe trong đó. So với tức giận, hắn trông có vẻ đau lòng hơn.
Ngực tôi nhói lên một cơn đau âm ỉ. Tôi không biết tại sao, nhưng tôi biết chắc một điều — tôi muốn rời khỏi Kỳ Dã. Tôi không muốn làm món đồ chơi của hắn nữa, cũng không muốn làm con chó ngoan ngoãn nghe lời hắn.
Không danh phận, không quyền lợi.
Vậy nên tôi cắn răng, bỏ qua cảm giác đau nhói trong lòng, nói từng chữ một:
“Đúng vậy, Kỳ Dã, tôi không muốn ở bên anh nữa. Xin anh hãy buông tha cho tôi.”
Kỳ Dã bất ngờ bật cười, túm lấy cổ áo tôi, ánh mắt điên cuồng:
“Chu Hoành, cậu đang mơ giữa ban ngày đấy à?”
Nói xong, mặc kệ ánh nhìn của những người xung quanh, hắn thô bạo kéo tôi vào khu rừng gần đó.
Kỳ Dã lúc này hoàn toàn không bình thường. Trong đầu tôi liên tục hiện lên những vụ án phân xác.
Không chiếm được thì hủy hoại… Hắn định hủy hoại tôi sao?
Tôi bắt đầu hoảng sợ. Tôi không nên chọc giận hắn. Tôi thừa biết hắn là kẻ điên mà! Vậy mà trước khi làm chuyện này, tôi vẫn ảo tưởng rằng hắn sẽ không thực sự làm gì tôi.
Có lẽ là vì lần trước tôi khiến hắn tức giận, nhưng hắn vẫn nhẹ tay với tôi. Hoặc có thể là vì câu nói của Từ Kiều: “Anh ta sẽ không làm hại anh đâu.”
Tóm lại, lần này tôi đi đời rồi.
Tôi ra sức giãy giụa, tôi không muốn bị hành hạ đến thoi thóp rồi bị người ta khiêng ra ngoài trong bộ dạng bê bết máu.
“Kỳ Dã, tôi sai rồi, anh đừng tức giận nữa có được không?”
Kỳ Dã đột ngột dừng lại, đẩy tôi vào một thân cây rồi bất ngờ cúi xuống hôn tôi.
Nụ hôn thô bạo, mạnh mẽ như muốn trút hết giận dữ.
Tôi không dám chọc giận hắn nữa, chỉ có thể ngoan ngoãn mở miệng, để mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Hắn hôn rất lâu, lâu đến mức môi tôi tê rần, không còn cảm giác.
Cuối cùng, hắn buông tôi ra, đứng trước mặt tôi, nhìn chằm chằm thật lâu rồi hỏi:
“Chu Hoành, tôi hỏi lại lần nữa, cậu thật sự muốn rời khỏi tôi?”
Tôi không dám chọc giận hắn, nhưng cũng không muốn dối lòng mình. Tôi không yêu Kỳ Dã, nên tôi không muốn ở lại bên hắn.
Nhưng khi nhìn vào đôi mắt tràn đầy mong đợi của hắn, tôi bỗng nhiên cảm thấy… nếu cứ ở lại bên cạnh hắn thế này cũng không tệ.
Sự im lặng của tôi, trong mắt hắn chính là sự đồng ý.
Hắn cười nhạt, lùi lại hai bước rồi lạnh lùng nói:
“Biến đi, Chu Hoành. Từ nay về sau, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
Nói xong, hẵn quay người rời khỏi khu rừng.
Bóng lưng của Kỳ Dã có chút cô đơn, khiến người ta không khỏi xót xa. Tôi lặng lẽ đi theo sau, trong lòng tự nhủ — đây chính là kết cục tốt nhất, phải không?
Nhưng ngay lúc đó, Kỳ Dã lại bất ngờ lao về phía tôi, đẩy tôi ngã xuống đất.
Ngay sau đó, một tiếng súng vang lên.
Hắn gục xuống trong vũng máu.
Đầu óc tôi trống rỗng, một lúc lâu sau mới hét lên:
“Kỳ Dã!!!”
11
Phát súng đó nhắm vào tôi, do người nhà họ Từ ra tay. Có lẽ họ thấy tôi là trở ngại cho cuộc liên hôn của bọn họ nên muốn loại bỏ tôi. Nhưng bọn họ không ngờ rằng Kỳ Dã lại chắn đạn thay tôi.
Nhà họ Từ hoàn toàn sụp đổ, còn Từ Kiều thì đã lên máy bay ra nước ngoài ngay trong đêm đó.
Tôi ngồi chờ bên ngoài bệnh viện suốt mấy ngày, nhưng Kỳ Dã vẫn không cho tôi vào gặp hắn. Hắn nhờ người nhắn lại cho tôi:
“Không phải định đi à? Còn đến làm gì cho chướng mắt?”
Hôm nay là ngày thứ mười kể từ khi Kỳ Dã trúng đạn. Tôi nhìn “đại ca” của hắn lắc đầu nói với tôi:
“Nó vẫn không chịu gặp cậu.”
Người đàn ông này là vệ sĩ của Kỳ Xuyên, được Kỳ Dã mượn tạm. Vệ sĩ của từng người nhà họ Kỳ đều không dùng chung, nên trước đây tôi chưa từng gặp ông ấy.
Bảo sao Kỳ Dã luôn nắm rõ hành tung của tôi đến thế. Nhưng giờ chuyện đó không còn quan trọng nữa.
“Đại ca” đưa tôi một điếu thuốc, rồi nói:
“Ban đầu không phải cậu định đi sao? Giờ Kỳ Dã đã để cậu đi rồi, cậu không phải đã đạt được mong muốn của mình à?”
Tôi ngồi dựa vào tường, co chân lại:
“Nếu tôi nói rằng vào cái ngày Kỳ Dã sống chết chưa rõ, tôi chợt nhận ra hình như tôi thích anh ấy, anh có tin không?”
Nghe xong, người đàn ông ngớ người:
“Cậu thích một người sắp chết à?”
Tôi cũng biết chuyện này thật hoang đường. Nhưng khi Kỳ Dã còn nằm trong phòng cấp cứu, sinh tử mong manh, tôi bỗng nhận ra nếu thế giới này không có hắn, tôi chẳng còn thiết tha điều gì nữa.
Tôi không biết tại sao lại để tâm đến Kỳ Dã, cũng không rõ bản thân đã bắt đầu để tâm từ khi nào.
Sau đó, hắn tỉnh lại. Vừa nhìn thấy tôi, hắn liền lập tức lạnh mặt đuổi tôi ra ngoài, không cho tôi vào gặp.
Cả đêm tôi không ngủ nổi. Mãi đến lúc đó tôi mới hiểu được cảm giác mà Kỳ Dã đã từng trải qua. Và cũng từ khoảnh khắc ấy, tôi mới thực sự nhận ra——tôi đã yêu Kỳ Dã mất rồi.
Chỉ là… có lẽ thứ hắn thích chỉ là cơ thể tôi. Nếu không, sao hắn cứ muốn chơi trò đó với tôi mãi?
Cơ thể à?
Một ý tưởng lóe lên trong đầu, tôi quay sang nói với vệ sĩ:
“Tôi có thể vào nhà vệ sinh một lát không? Tôi không vào phòng bệnh của anh ấy đâu.”
Người ấy gật đầu đồng ý.
Thật ra, dù tôi có vào được bệnh viện cũng sẽ bị chặn ngoài cửa phòng bệnh của Kỳ Dã. Tôi phải khiến hắn chủ động muốn gặp tôi.
Ra khỏi nhà vệ sinh, tôi đưa điện thoại của mình cho vệ sĩ, nghiêm túc dặn dò:
“Bên trong có thứ rất quan trọng, mật mã là 234561. Ông đưa cho Kỳ Dã, nói với anh ấy là chuyện rất gấp, cần xem ngay.”
Vệ sĩ có vẻ bán tín bán nghi nhưng vẫn đưa đồ cho Kỳ Dã giúp tôi.
Chưa đầy ba phút sau, ông ấy hớt hải chạy ra:
“Cậu Kỳ bảo cậu lập tức lăn vào ngay!” Ông ấy lo lắng nhìn tôi.
“Không có chuyện gì chứ? Nhìn sắc mặt cậu ấy có vẻ rất tệ, như sắp ăn thịt người đến nơi rồi.”
Tôi khẽ cười:
“Không sao đâu.”
Quả nhiên, so với tâm hồn tôi, Kỳ Dã vẫn yêu cơ thể tôi hơn.
12
Tôi gõ cửa. Bên trong lập tức vọng ra tiếng gầm đầy tức giận của Kỳ Dã:
“Cút vào đây!”
Tôi ngoan ngoãn bước vào. Hắn giận đến mức mặt mày sa sầm, nhìn tôi như thể muốn ăn tươi nuốt sống.
“Cậu chụp cái quái gì thế hả? Mới mấy ngày không gặp mà cậu đã thèm khát đến mức này rồi sao? Nếu để người khác nhìn thấy thì làm sao hả? Chu Hoành, cậu muốn làm tôi tức chết à?”
Tôi lập tức căng thẳng, bước tới khẽ vuốt ngực hắn, dỗ dành:
“Đừng giận, anh vừa mới phẫu thuật xong, đừng để vết thương nứt ra.”
Kỳ Dã nghiến răng:
“Làm sao tôi không giận cho được, cậu…”
Tôi ngắt lời hắn:
“Tôi không gửi cho ai khác đâu. Đừng giận nữa nhé, nếu vết thương rách ra, tôi sẽ rất đau lòng đấy.”
Hắn đúng là dễ dỗ. Chỉ có tôi mới biết cách khiến hắn nguôi giận. Kỳ Dã đã vô tình dạy tôi điều đó.
Hắn nghe vậy thì dịu đi đôi chút, nhưng vẫn chưa bỏ qua chuyện này.
“Không phải cậu định rời xa tôi sao? Giờ lại định giở trò gì đây?”
Tôi lắc đầu:
“Không đi nữa. Tôi phát hiện ra mình không thể rời xa anh. Chỉ cần không nhìn thấy anh, tôi sẽ trằn trọc cả đêm, không tài nào ngủ nổi.”
Hắn hừ lạnh:
“Thế mà tôi cứ tưởng mấy ngày không có tôi, cậu ngủ ngon đến mức ngáy vang trời cơ đấy?”
Tôi lập tức ôm chặt lấy hắn:
“Không có đâu. Không có anh ôm, tôi không ngủ được chút nào cả.”
Hắn khẽ hừ một tiếng, cuối cùng cũng nguôi ngoai. Hắn giơ tay xóa bức ảnh trong điện thoại.
“Lần sau không được chụp mấy thứ này nữa.”
Tôi gật đầu, lúng túng buột miệng:
“Không phải vì muốn anh thích cơ thể tôu hơn sao? Nếu không, tôi chẳng thể gặp được anh.”
Đột nhiên, cằm tôi bị nâng lên. Kỳ Dã nhìn tôi, giọng đầy khó chịu:
“Cái gì gọi là tôi thích cơ thể cậu hơn? Nếu thật sự như vậy, hôm đó tôi đã chẳng đuổi cậu đi. Cậu có biết tôi đã phải kiềm chế bản thân không chạm vào cậu khó đến mức nào không?”
“Nếu tôi chỉ ham muốn thể xác, tôi đã chơi cậu đến chết. Tôi sẽ chẳng quan tâm cậu có thích hay không, cứ thế thử hết mọi thứ. Chỉ cần tôi vui, còn cậu sung sướng hay đau đớn, sống hay chết thì liên quan gì đến tôi?”
Tôi ngây người nhìn hắn:
“Tại sao tôi lại đặc biệt đến thế?”
Hắn khẽ xoa đầu tôi, ánh mắt hoài niệm:
“Năm tôi hai mươi hai tuổi, về nhà mừng sinh nhật bố, khi ấy cậu mới đến nhà họ Kỳ chưa lâu. Cậu nhìn thấy tôi thì tưởng tôi là kiểu công tử ngoan ngoãn vô hại, liền ngốc nghếch nói với tôi rằng phải cẩn thận mấy con chó ngao Tây Tạng trong nhà.”
“Tôi thấy thú vị nên trêu cậu, bảo rằng tôi sợ chó lắm, nghe thấy là chân mềm nhũn ngay. Không ngờ cậu chẳng nói chẳng rằng, cõng tôi đi vào nhà, vừa đi vừa bảo: ‘Cậu Kỳ đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ anh.’”
“Đó là lần đầu tiên có người nói sẽ bảo vệ tôi.”
“Thế nên tôi mới xin ba tôi để đưa cậu về bên mình. Càng ở bên nhau, tôi lại càng thích cậu hơn. Nhưng khi nghe những lời đồn về tôi, cậu bắt đầu sợ hãi, không còn quan tâm đến tôi nữa. Điều đó khiến tôi rất khó chịu, nên tôi cố tình gây chuyện để cậu bị phạt. Thật ra, chỉ cần cậu để ý đến tôi, tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời cậu thôi.”
Tôi không ngờ lý do lại là như vậy, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có chút khó chịu.
“Nếu sau này cũng có người đối xử với anh như vậy, anh cũng sẽ thích họ sao?”
Tôi thừa nhận mình có chút tham lam. Tôi muốn đi cùng hắn đến cuối con đường, không muốn trở thành một người qua đường trong cuộc đời hắn.
Kỳ Dã bật cười, vòng tay qua cổ tôi rồi trao cho tôi một nụ hôn sâu trước khi cất giọng:
“Chu Hoành, sẽ không có ai khác đâu. Còn nhớ lần tôi bảo cậu đi xem qua hòn đảo đó chứ? Khi đó tôi chỉ muốn cậu làm quen với địa hình, để sau này lúc chúng ta đính hôn, cậu sẽ không bỡ ngỡ. Tôi đã sớm đưa cậu vào kế hoạch cuộc đời mình rồi.”
“A Hoành, từ nay đừng gọi tôi là thiếu gia nữa, gọi tôi là A Dạ đi.”
“Được thôi, A Dạ.”
[Ngoại truyện]
Tôi và Kỳ Dã kết hôn.
Ngày cưới, Kỳ Xuyên nói với tôi:
“Trong phòng tân hôn có món quà anh chuẩn bị cho hai đứa, nhớ mở ra xem nhé.”
Tôi háo hức mở quà, rồi suýt chút nữa đã đứng hình khi thấy một thùng đầy ắp những món đồ chơi… đặc biệt.
Tôi nghi ngờ rằng anh ấy làm vậy để trả đũa tôi vì đã phá hỏng tiệc đính hôn của anh ấy.
Kỳ Dã lấy ra một chiếc bờm tai mèo, đội lên đầu tôi, rồi làm bộ khó xử:
“Phải làm sao đây? Quà của anh trai mà không dùng thì chẳng phải phụ lòng tốt của anh ấy sao?”
Mặt tôi cứng đờ khi nhìn đống đồ kia, nuốt nước bọt liên tục.
Kỳ Dã ngồi trên giường, chậm rãi vuốt ve cổ tôi, giọng nói trầm thấp đầy ý vị:
“Nhưng nếu tối nay em chủ động một chút, tôi sẽ không dùng những thứ này đâu.”
Hắn vỗ nhẹ lên đùi mình, nở nụ cười đầy ẩn ý:
“Chọn đi, bảo bối.”
Tôi chẳng muốn chọn thứ nào cả, bèn xụ mặt nũng nịu:
“Ông xã~”
Kỳ Dã hừ lạnh một tiếng, vòng tay kéo tôi vào lòng, đè xuống giường:
“Lúc nào cũng chỉ biết giở chiêu này.”
Tôi phát hiện ra một điều: Kỳ Dã hoàn toàn không có sức chống cự với sự làm nũng của tôi.
Dù tôi cũng không hiểu một người đàn ông cao 1m80 như mình mà đi làm nũng thì có gì hay ho, nhưng chỉ cần có tác dụng là được. Mỗi lần gặp chuyện không muốn làm, tôi đều sẽ dùng chiêu này.
Kỳ Dã lần nào cũng nghiến răng nghiến lợi:
“Lại nữa à?”
Nhưng rõ ràng hắn thích chết đi được.
Có điều, niềm vui của tôi chẳng kéo dài lâu, rất nhanh sau đó đã bị hắn kéo vào vòng xoáy của đam mê, chẳng còn tâm trí mà nghĩ đến chuyện gì khác nữa.
Bên ngoài trời đã sáng rõ, trong căn phòng tân hôn, hai người ôm nhau chìm vào giấc ngủ. Tương lai phía trước vẫn còn vô vàn ngày tháng ngọt ngào đang chờ đón họ. Một khi bàn tay đã đan chặt vào nhau, chính là đang tuyên thệ với cả thế gian:
Cả đời này, tôi chọn người này. Không hối hận. Không buông tay.
– Kết thúc.