Không Là Vai Phụ - Chương 5
13
So với tình cảm sâu đậm của thanh mai trúc mã giữa Giang Lộ và Phí Dã, cùng với mối quan hệ thân thiết của bố mẹ hai bên, mối quan hệ bạn cùng bàn giữa tôi và Thẩm Thanh Kỳ thực sự quá nhạt nhòa.
Ngay cả cặp đôi “ngang tài ngang sức” mà mọi người từng nhắc đến cũng chẳng còn ai nhắc đến sau khi cậu ấy tỏ tình với Tô Tĩnh Nghi.
Mọi người đều nghĩ đó chỉ là trò đùa vui của họ. Không ai biết rằng tôi từng thật sự thích Thẩm Thanh Kỳ.
Thích đến mức ở kiếp trước, tôi hết lần này đến lần khác tha thứ cho việc cậu ấy vì Tô Tĩnh Nghi mà bỏ rơi tôi, tin vào những lý do vụng về mà cậu ấy đưa ra.
Sau vài ly rượu, tôi ra ngoài ban công để tỉnh táo lại. Đó là lúc Thẩm Thanh Kỳ bước đến bên cạnh tôi.
Tôi quay đầu nhìn gương mặt cậu ấy, vẫn giống hệt tám năm sau ở kiếp trước. Dường như ngoài việc mất đi sự kiêu ngạo và tự tin, không có gì thay đổi.
“Lâu rồi không gặp,” cậu ấy nói, “chúc mừng, cậu đã thực hiện được ước mơ.”
Hồi cấp hai, có lần mọi người thảo luận về ước mơ, tôi kiên định nói: “Tôi muốn trở thành một giáo viên thật giỏi, không chỉ dạy học mà còn nghiên cứu và tạo ra những kiến thức mới.”
Sau một hồi suy nghĩ, cậu ấy nghiêm túc đáp: “Vậy tôi sẽ trở thành người giàu có, để cậu có đủ tiền nghiên cứu.”
Cuối cùng, chúng tôi đều thực hiện được ước mơ. Và đúng như lời cậu ấy nói, cậu rất hào phóng đầu tư cho dự án nghiên cứu của tôi.
Khi ấy, tôi đã cười hỏi cậu: “Không sợ đầu tư thất bại, mất trắng hay sao?”
Cậu ấy ôm tôi cười: “Không sợ. Chỉ cần cậu thích tôi, thì vĩnh viễn không tính là thất bại.”
Ký ức và hiện thực đan xen, tôi đưa tay gạt mái tóc bị gió thổi loạn ra sau tai, bình thản nói lời cảm ơn.
Cậu nhìn tôi chăm chú, im lặng vài giây, rồi bất ngờ nói: “Nghe có vẻ nực cười, nhưng khi tôi gặp tai nạn và suýt chết trên bàn mổ, tôi dường như đã bước vào một thế giới khác. Ở thế giới đó, chúng ta học cùng một trường đại học, ở bên nhau. Cậu trở thành giảng viên hướng dẫn, còn tôi khởi nghiệp thành công, có tài sản hàng tỷ. Tôi thậm chí đã cầu hôn cậu. Chúng ta—”
“Thật sao? Nghe nực cười thật.” Tôi cắt ngang, không để cậu nói tiếp.
Cậu cười gượng, ánh mắt u ám. Khi tôi xoay người định rời đi, cậu đột nhiên hỏi: “Song Dụ, nếu năm đó tôi không đổi nguyện vọng, chúng ta có thể ở bên nhau không?”
“Không.” Tôi đáp ngay không do dự.
Cậu dường như định nói gì đó, nhưng bị tiếng reo hò vang lên từ phòng tiệc cắt ngang. Nhìn theo tiếng động, tôi thấy cửa phòng tiệc mở ra.
Không giống như lần trước khi một nhóm nam sinh ồn ào xuất hiện, lần này, ngoài cửa là một người đàn ông với gương mặt điển trai và phong thái ôn hòa. Đó là nhà đầu tư mới nhất cho dự án nghiên cứu của tôi.
Anh lịch sự đứng ở cửa, nói: “Nghe nói cô giáo Song Dụ đang dự họp lớp ở đây. Là nhà đầu tư của dự án mới của cô ấy, hôm nay toàn bộ chi phí của buổi tiệc, tôi xin được tài trợ. Chúc mọi người vui vẻ.”
Giang Lộ mỉm cười quen thuộc, hỏi: “Ông chủ Cố đúng là hào phóng thật, không sợ đầu tư thất bại sao?”
Giọng anh nghiêm túc đáp: “Chỉ cần cô Song Dụ vui, thì không tính là thất bại.”
Lời nói vừa dứt, cả phòng bùng nổ tiếng reo hò, ai nấy đều gọi tên tôi, khiến không khí trở nên đầy ẩn ý.
Cơn gió đêm thổi tà váy của tôi khẽ chạm vào Thẩm Thanh Kỳ. Tôi lùi lại nửa bước, nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của cậu, rồi quay người bước đi.
“Mai này gặp lại, không cần đặc biệt chào hỏi nữa đâu.”
14
Buổi họp lớp kết thúc, tôi và Giang Lộ cùng ngồi xe rời đi.
Trên xe, Giang Lộ vừa lật xem kịch bản mới, vừa ngả người thoải mái trên ghế. Tôi thì tựa đầu vào ghế, đôi mắt khẽ khép lại.
Bất chợt, qua khung cửa sổ, tôi thoáng thấy bóng dáng một chiếc xe quen thuộc. Hơi sững người, tôi quay đầu lại nhìn nhưng chiếc xe đã biến mất từ lúc nào.
Giang Lộ lật xong trang cuối của kịch bản, ngẩng lên hỏi: “Cậu nhìn gì thế?”
Tôi lắc đầu nhẹ, ánh sáng dần hiện rõ phía cuối đường hầm khi xe tiến gần đến lối ra.
Tôi bỗng nhớ lại nhiều năm trước, khi mọi người bàn tán về mối quan hệ giữa Thẩm Thanh Kỳ, Phí Dã và Tô Tĩnh Nghi, họ từng nhỏ giọng cảm thán về tôi và Giang Lộ: “Theo kiểu phim học đường, hai người họ chắc cũng thuộc dạng ‘nữ phụ yêu không được’, còn Tô Tĩnh Nghi đích thực là nữ chính rồi.”
Tôi cười, nghiêng người lại gần, hỏi một cách thoải mái: “Thật à? Vậy câu chuyện này chẳng phải quá hạn hẹp sao? Thế giới rộng lớn, cuộc đời dài như vậy, làm gì có ai sinh ra để làm nhân vật phụ trong câu chuyện của người khác, kể cả các cậu đang ngồi bàn tán về chúng tôi.”
Suy cho cùng, chúng ta vốn là nhân vật chính trong cuộc đời mình, hà cớ gì phải làm nhân vật phụ trong câu chuyện của người khác.
[HẾT]