Gia Đình Tôi Phát Điên Rồi! - Chương 3
8
Bố mẹ tôi cũng không chịu nổi, tháo mũ ra.
Kỹ sư Vương vẫn bình tĩnh, cúi đầu đáp: “Về lý thuyết, ký ức không thể bị làm giả.”
“Mẹ kiếp!”
Hứa Thần đá mạnh vào ghế, tức đến mức không nói nên lời.
Bố tôi nhìn tôi chằm chằm, sắc mặt u ám.
Một lúc lâu sau, ông mới lạnh lùng mở miệng: “Hứa Chiêu cũng chỉ có bản thân mình đáng thương thôi. Vì hám tiền, nó không dám phản kháng, để mặc Tiểu Ngôn ngày càng quá trớn.”
Anh tôi nghe vậy, lập tức nhíu mày, lên tiếng:
“Bố, không cần phải phạt Tiểu Ngôn đâu. Con bé có làm gì quá đáng đâu.”
“Thật ra con hiểu nó mà. Con bé đã không ít lần nói với con rằng, con bé sợ mất đi chúng ta, sợ bị Hứa Chiêu thay thế, nên mới hành động không lý trí như vậy.”
Phải rồi.
Cô ta chỉ là không lý trí thôi mà.
Tôi nhắm mắt lại, khóe môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười khô khốc, cay đắng.
Tại sao đến giờ tôi vẫn còn có thể cười được nhỉ?
Buồn cười thật.
Đến tận bây giờ, họ vẫn yêu thương Chu Ngôn.
Còn tôi, chưa từng được yêu thương.
Thật nực cười.
Làm gì có ai trên đời này chưa từng được yêu thương chứ?
Kỹ sư Vương nhìn sắc mặt tôi, dè dặt nhắc nhở: “Chủ tịch Hứa, còn tiếp tục không? Đây đã là lần trích xuất ký ức thứ hai rồi. Mặc dù cô Hứa Chiêu rất hợp tác, nhưng trạng thái tinh thần của cô ấy có vẻ bất thường. Tôi đề nghị tạm dừng…”
“Dừng cái gì? Con gái tôi mất tích, sống chết chưa rõ! Từ nhỏ nó đã chưa từng chịu khổ, giờ đã mất tích suốt năm ngày! Tôi nhất định phải tìm lại nó ngay lập tức!”
Bố tôi giận dữ quát lên, khiến kỹ sư Vương không dám nói thêm lời nào nữa.
Ông ta tiếp tục thôi miên tôi.
9
Lần này, tôi thực sự mơ thấy ngày Chu Ngôn mất tích.
Ba ngày trước khi cô ta biến mất, bố tôi mua cho tôi một cây đàn piano, bảo tôi luyện tập.
Không phải vì ông ta yêu thương tôi.
Chỉ là trong mắt ông ta, tôi quá “quê mùa,” hoàn toàn không giống một thiên kim tiểu thư nhà giàu.
Tôi chẳng khác gì một kẻ ăn mày may mắn bước vào hào môn, lạc lõng và không xứng đáng.
Mỗi lần có khách đến chơi, bố đều bắt tôi tránh mặt, không được xuất hiện.
Chỉ có Chu Ngôn mới được đứng ra tiếp đón.
Nhưng tình trạng này không thể kéo dài.
Bên ngoài đã bắt đầu có tin đồn rằng nhà họ Hứa đã đem đứa con gái lớn trả về quê lần nữa, vì chưa ai từng thấy tôi xuất hiện.
Vậy nên, bố tôi quyết định “cải tạo” tôi.
Đàn piano chính là bước đầu tiên.
Ông ta mua đàn, thuê giáo viên, muốn kiểm tra xem tôi có năng khiếu hay không.
Kết quả là tôi thực sự có năng khiếu, khiến giáo viên hết lời khen ngợi.
Bố tôi rất vui, còn bảo tôi cố gắng luyện tập.
Ông ta thậm chí đã cười với tôi.
Đó là lần đầu tiên tôi nhận được lời khen từ gia đình.
Tôi đã chạy vào nhà vệ sinh, trốn trong đó và khóc rất lâu.
Từ ngày hôm ấy, tôi càng cố gắng hết sức, tập trung vào việc học đàn.
Tôi nhất định phải trở thành một nghệ sĩ piano.
Tôi nhất định phải hòa nhập với gia đình này.
Tôi không muốn quay về quê nữa!
Tôi sợ cái nơi đó!
Nhưng chỉ mới luyện tập được hai ngày, tôi đã bị thương.
Lưỡi dao cạo giấu giữa các kẽ phím đàn—
Từng lưỡi dao sắc bén, gần như có ở mọi khe phím.
Tôi hoàn toàn không đề phòng.
Ngay khoảnh khắc đầu ngón tay chạm xuống, lưỡi dao cắm sâu vào da thịt. Máu đỏ tươi trào ra, nhỏ xuống từng phím đàn trắng muốt.
Tôi hét lên vì đau đớn.
Chu Ngôn chạy tới ngay lập tức, gương mặt đầy vẻ lo lắng giả tạo: “Chị ơi, sao thế? Tay chị đứt luôn rồi à?”
Không cần hỏi cũng biết ai là thủ phạm.
Tôi vừa tức giận vừa đau đớn, gắt lên: “Là bố bảo chị tập đàn! Tại sao em lúc nào cũng ác độc như vậy?”
Chu Ngôn cười toe toét, không chút che giấu: “Đúng thế đấy, tao chính là ác độc như vậy đấy! Tao không thích mày đàn piano, không thích bố khen mày! Không phục à?”
Ngón tay tôi vẫn đang rỉ máu, tôi nghiến răng, định đi mách bố.
Chu Ngôn chậm rãi đi theo sau, đột nhiên ghé sát tai tôi, nhếch môi cười kỳ quái: “Đi mét đi nào, ‘bà thỏ’.”
Toàn thân tôi cứng đờ.
Một cảm giác kinh hoàng tột độ như cơn thủy triều quét qua từng tế bào trong cơ thể.
Mọi thứ trước mắt tôi tối sầm lại.
Tôi ngã quỵ xuống sàn, run rẩy nhìn cô ta: “Em… tại sao… sao em lại biết…”
“Haha, tao đã điều tra rồi mà! Ở quê, mọi người gọi mày là ‘bà thỏ’—”
Chu Ngôn chậc lưỡi, vẻ mặt đầy vẻ thương hại giả tạo.
“Ôi chao, đáng thương quá! Không được rồi, tao phải kể cho bố mẹ nghe mới được, để họ biết ‘bà thỏ’ là gì!”
Chu Ngôn kiêu ngạo bước xuống cầu thang.
Tôi hoảng loạn, bật khóc van xin: “Đừng nói ra… Xin lỗi, là chị sai rồi… Em gái, chị không đàn nữa, chị nghe lời em hết!”
“Thế mới đúng chứ!”
Cô ta cười mãn nguyện, giẫm mạnh lên ngón tay đang rỉ máu của tôi.
“Nhớ kỹ, mày chỉ là một con chó hoang, ngoan ngoãn nghe lời thì tao sẽ cho mày gặm xương. Nhưng nếu dám mơ tưởng ăn thịt, thì đừng trách tao ra tay độc ác!”
Cô ta càng nói càng hào hứng, vẻ mặt rạng rỡ như thể sắp làm một chuyện rất thú vị.
“Vậy nên, tao quyết định dùng chiêu cuối đây. Ngày mai, tao sẽ bỏ nhà đi. Còn mày thì ở lại, tận hưởng cuộc sống của ‘đứa con gái duy nhất’ đi nhé!”
Tôi kinh hoàng nhìn cô ta.
“Tại sao em lại làm vậy?” Giọng tôi run rẩy vì đau đớn.
Chu Ngôn kiêu hãnh hất cằm: “Tại sao à? Đương nhiên là để khẳng định vị trí công chúa duy nhất của tao trong nhà họ Hứa!”
Cô ta ngừng lại một chút, rồi hạ giọng lạnh lùng: “Mày đã quay về được ba năm, vậy mà bố mẹ vẫn không nỡ đuổi mày đi. Họ đúng là không có não, nhưng lại rất coi trọng quan hệ máu mủ. Tao cũng cảm thấy nguy cơ đấy.”
Chu Ngôn biết bí mật mà tôi không bao giờ dám nói ra, nên cô ta không hề ngại ngần bộc lộ tham vọng thật sự của mình.
Cô ta cúi xuống nhìn tôi, ánh mắt tràn đầy khinh thường: “Mày là con ruột của họ, chỉ cần mày còn tồn tại thì tao vẫn là mối đe dọa. Gia sản nhà họ Hứa là của tao, tao tuyệt đối không để mày được hưởng lợi đâu!”
Cô ta mỉm cười, tiếp tục chế giễu: “Mày biết không? Bố mẹ và anh trai mày đúng là ngu xuẩn đến đáng thương, đối xử tốt với một đứa không có quan hệ huyết thống như tao. Nhưng mày cứ yên tâm, sau này khi tao thừa kế tài sản, tao vẫn sẽ để lại chút cháo cho mày ăn mà. Mỗi tháng cho mày năm trăm tệ, còn tốt hơn lũ già neo đơn ở quê mày đấy, phải không?”
Cô ta cười phá lên.
Cười đến mức nước mắt cũng chảy ra.
Tôi đau đớn co rút người lại, sàn nhà loang lổ đầy máu của tôi.
Chu Ngôn mãn nguyện chạy xuống cầu thang.
Trước khi đến nơi, cô ta cố tình trượt chân, lăn xuống dưới, lăn lộn một cách đầy chuyên nghiệp.
Cô ta hét toáng lên: “Có ai không! Mau đến đây! Chị Hứa Chiêu tự cắt tay mình rồi!”
Và rồi, tất cả trở thành lỗi của tôi.
Là tôi cố ý tự cứa vào tay để trốn tránh việc luyện đàn.
Chu Ngôn chỉ muốn can ngăn, nhưng bị tôi đẩy ngã cầu thang.
Bố tôi giận điên lên, một cước đá lật cây đàn piano, từ đó không thèm nhìn tôi lấy một lần.
Mẹ tôi thì đầy thất vọng, cho rằng tôi có vấn đề tâm lý.
Không chỉ ít nói, mà còn có xu hướng tự làm hại bản thân.
Hứa Thần thậm chí còn đề nghị đưa tôi vào bệnh viện tâm thần, vì một người có xu hướng tự gây tổn thương cho mình thì có khả năng sẽ làm hại đến em gái anh ta.
Nhưng tôi chưa kịp bị đưa đi bệnh viện tâm thần, thì Chu Ngôn đã mất tích.
Cô ta để lại một bức thư tuyệt mệnh.
[Chị gái đã tranh giành với em suốt ba năm, bây giờ còn có dấu hiệu tự làm hại bản thân. Tất cả đều là lỗi của em. Chính em đã cướp đi những gì vốn thuộc về chị ấy. Em đi đây, em trả lại tất cả cho chị ấy.]
Những lời trong thư, cùng với cách cô ta ngụ ý mọi thứ, đã đẩy tôi đến đầu sóng ngọn gió.
Tôi trở thành tội đồ, là kẻ đáng bị cả gia đình nguyền rủa.
10
Đầu tôi đau như muốn nổ tung.
Giấc mơ kết thúc, nhưng cơn đau vẫn dai dẳng bám chặt lấy tôi.
Kỹ sư Vương nhẹ nhàng lay người tôi: “Cô Hứa Chiêu, tỉnh lại đi.”
Tôi chậm rãi mở mắt.
Không gian trong phòng thí nghiệm im lặng đến đáng sợ.
Hứa Thần ngồi một góc, bực bội châm điếu thuốc, sắc mặt u ám.
Bố tôi mặt mày lạnh băng, ánh mắt chết lặng, nắm tay siết chặt đến mức nổi gân xanh.
Mẹ tôi thì nước mắt lăn dài, lau thế nào cũng không hết.
Tôi dần tỉnh táo lại, nhận ra lý do của sự im lặng này.
Bọn họ đã nhìn thấy tất cả.
Họ đã thấy tôi đã bị đối xử thế nào.
Họ đã thấy Chu Ngôn—cô con gái ngoan hiền mà họ yêu thương—thực chất là kẻ độc ác đến mức nào.
Vậy nên tôi bật cười.
Cười chua chát.
Cười cay đắng.
Cười đến mức… đau.
Đau đến tận óc.
Cơn đau như thể có cả ngàn cây kim đang điên cuồng đâm sâu vào não tôi.
Kỹ sư Vương quan sát một lúc, lo lắng lên tiếng: “Tình trạng của cô Hứa Chiêu không ổn chút nào. Cô ấy không thể chịu thêm một lần trích xuất ký ức nữa. Chủ tịch Hứa, ông đã có được câu trả lời mong muốn chưa?”
Ông ta nhìn sang bố tôi.
Bố tôi không trả lời.
Hứa Thần đứng dậy, dập điếu thuốc, làm kỹ sư Vương hoảng sợ vội vàng chạy đến nhặt lên.
Anh ta bước từng bước đến gần tôi, ánh mắt vẫn le lói chút hy vọng cuối cùng.
“Hứa Chiêu, anh hỏi em, nếu như ba năm qua em đã phải chịu đựng những chuyện đó, tại sao không nói với chúng ta?”
Anh ta muốn tin rằng đó là lỗi của cỗ máy.
Anh ta muốn tin rằng ký ức của tôi bị lẫn lộn.
Anh ta muốn tin rằng em gái yêu quý của mình không hề độc ác như vậy.
Tôi khẽ mở mắt, giọng nói khô khốc: “Tôi đã nói rất nhiều lần rồi… Chỉ là, các người chọn tin Chu Ngôn.”
Nói xong câu đó, tôi lại nhắm mắt.
Đau quá.
Mệt quá.
Tôi không còn sức để nói thêm nữa.
Hứa Thần sững sờ, sắc mặt không ngừng thay đổi.
Anh ta do dự, quay đầu nhìn bố mẹ.
Bố tôi vẫn im lặng.
Mẹ tôi đột nhiên bật khóc: “Tiểu Chiêu, là lỗi của mẹ! Mẹ không ngờ con lại phải chịu đựng những điều như vậy. Mẹ cứ nghĩ Tiểu Ngôn chỉ là trẻ con, ham chơi…”
Câu nói này thật thú vị.
Nó chứng minh rằng, mẹ tôi vốn đã biết tôi bị Chu Ngôn bắt nạt.
Nhưng bà không để tâm.
Hoặc có lẽ, bà ngầm cho phép Chu Ngôn ra tay với tôi.
Bởi vì, đó chỉ là “đùa giỡn” mà thôi.
Chỉ là chơi đùa thôi, có gì mà quan trọng?
Tôi lại không nhịn được mà bật cười.
Con người, khi tuyệt vọng đến cực điểm, sẽ bật cười như thế đấy.
“Hứa Chiêu, chúng ta đã sai, nhưng con cũng có lỗi.”
Bố tôi bước đến gần, lạnh lùng nói:
“Ba năm rồi, rất nhiều lần ta đã muốn đưa con về quê. Ta có thể cho con tiền, bao nhiêu cũng được, nhưng con quá tham lam!”
“Chính lòng tham của con đã hại chính con. Con quá khao khát ở lại nhà họ Hứa, quá muốn làm thiên kim tiểu thư!”
“Chu Ngôn hành hạ con suốt ba năm, nhưng con vẫn không chịu từ bỏ. Chẳng phải là tự làm tự chịu sao?”
Tự làm tự chịu?
Hahahaha!
Tôi cười đến mức không thở nổi, không biết là đang cười hay đang khóc nữa.
Cơn đau xé nát đầu óc tôi.
Tôi lại một lần nữa ngất đi.
Kỹ sư Vương hốt hoảng: “Không ổn! Cô Hứa Chiêu không thể chịu đựng được nữa! Nếu tiếp tục mơ, rất có thể sẽ gây tổn thương não không thể phục hồi!”
“Vậy mau đánh thức con bé!”
Mẹ tôi vừa khóc vừa lau nước mắt.
Hứa Thần cũng vội vàng bước lên hai bước.
Chỉ có bố tôi cau mày, giọng nói lạnh lẽo: “Chúng ta vẫn chưa biết Chu Ngôn ở đâu. Phải tìm được nó ngay! Ta phải dạy lại con bé, phải khiến nó sửa đổi!”
Mẹ tôi và Hứa Thần đồng loạt im lặng.
Kỹ sư Vương cũng không dám lên tiếng.
Bố tôi ra lệnh: “Tiếp tục trích xuất ký ức! Dù sao cũng đã ba lần rồi, thêm một lần nữa cũng chẳng sao cả!”
“Nhưng…”
“Làm theo lệnh!”
“Rõ!”