Dù Thế Nào Cũng Thích Em - Chương 4
Anh ấy đưa điện thoại cho tôi xem.
Tôi nhếch môi.
Lại là Trương Kiều.
Không biết cô ta lấy được WeChat của Bùi Chấp bằng cách nào, nhưng tin nhắn đầu tiên cô ta gửi cho anh là:
【Bùi thần, tôi có chuyện này không biết có nên nói hay không.】
Không biết thì im lặng đi.
Bùi Chấp không trả lời, nhưng thấy cô ta liên tục gửi một loạt tin nhắn, đến khi dòng cuối cùng đích danh tố tôi ngoại tình, bám đại gia, anh mới chấp nhận lời mời kết bạn.
Sau đó, cô ta gửi bức ảnh kia.
Tôi cúi đầu nhìn tấm ảnh với vẻ mặt phức tạp, rồi ngẩng lên nhìn Bùi Chấp.
Vừa định nói gì đó, anh bỗng vòng tay ôm lấy eo tôi.
“Anh có chỗ nào không tốt sao?”
Anh ôm rất chặt, đến mức giọng nói cũng có chút nghẹn lại.
Tôi nhẹ nhàng đẩy anh ra, chỉ thấy ánh mắt anh càng thêm tổn thương.
????
Ơ khoan.
Chuyện này là sao?
Bùi Chấp không lẽ thực sự tin chuyện này à?
Học thần của khoa Hóa đây sao?
Yêu vào đúng là khiến IQ giảm sút mà.
Tôi lặng lẽ lấy điện thoại ra, mở bức ảnh lên, trong ảnh là tôi và ba tôi đang cười đến mức híp cả mắt.
Ừm…
Tôi giơ bức ảnh đó cho anh xem, rồi chỉ sang bức ảnh chụp bóng lưng trong điện thoại anh.
“Đây là ba em.”
Ánh mắt u ám của Bùi Chấp thoáng sững lại.
Cảm giác bão tố sắp đến ngay lập tức tan biến, thay vào đó là làn gió xuân dịu dàng.
Lòng bàn tay ấm áp của anh xoa nhẹ lên đầu tôi: “Ngoan lắm.”
Tôi lập tức giương nanh múa vuốt: “Bùi Chấp, vừa nãy anh định hỏi tội em đúng không?”
“Anh lại đi tin lời một người xa lạ, còn định tra hỏi em?”
“Mất niềm tin rồi!”
“Hóa ra tình yêu của chúng ta chỉ là cát bụi bay trong gió!”
Thực ra lúc này tôi chột dạ lắm, cảm ơn Trương Kiều đã tạo cơ hội cho tôi xoay chuyển tình thế.
Giờ thì chắc Bùi Chấp sẽ không bận tâm quá nhiều chuyện tôi giấu anh ấy nữa đâu nhỉ?
Tôi giả vờ giận dỗi, nhưng thực chất đang cẩn thận quan sát sắc mặt Bùi Chấp.
Anh im lặng hồi lâu, tôi đợi mãi không thấy anh phản ứng, cuối cùng không nhịn được dò hỏi:
“Cái đó… em cũng không cố ý giấu anh đâu.”
Ánh mắt anh dịu đi, nhẹ nhàng nâng mặt tôi lên, hôn một cái.
“Tình yêu không có vật chất mới là cát bụi, nhưng chúng ta thì không.”
Rồi anh chậm rãi lấy từ trong túi ra một chiếc nhẫn.
Tôi hơi tròn mắt ngạc nhiên, không phải vì chuyện gì khác, mà vì viên hồng ngọc trên chiếc nhẫn đó nhìn quá quen mắt.
Chẳng phải đây là viên hồng ngọc Winston mà tôi từng ao ước sao?!
“Anh mua bừa thôi, không biết em có thích không. Đừng chê nhé.”
Tôi bụm miệng, hét không ra tiếng.
Viên hồng ngọc hoàn mỹ ấy, trong tay Bùi Chấp như một cánh mai đỏ rực trong tuyết trắng.
Anh nắm lấy tay tôi, nhẹ nhàng đeo nhẫn vào ngón áp út.
—
Một bàn tay lớn đột ngột túm lấy cổ áo Bùi Chấp: “Thằng nhóc thối! Ai cho cậu cầu hôn con gái tôi hả?!”
Tôi nhanh tay đeo nhẫn vào ngón áp út, bước lên trước chắn trước mặt Bùi Chấp: “Ba! Không được lớn tiếng với Bùi Chấp!”
Không biết ba tôi có thật sự bị tôi hù không, ông sững người, rụt tay lại: “Gọi gì cơ? Bùi Chấp?”
Bùi Chấp ngẩng đầu, ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Chào chú Tống.”
Còn chưa kịp nghĩ cách bảo vệ tình yêu, ba tôi đã quay ngoắt 180 độ, vui vẻ vỗ vai Bùi Chấp:
“Ơ kìa, đây chẳng phải Tiểu Bùi sao!”
“Ôi chao, Tiểu Bùi lớn thế này rồi cơ à!”
Ba tôi lướt qua tôi, quan sát Bùi Chấp từ đầu đến chân: “Cậu trông còn đẹp trai hơn trong ảnh bố cậu gửi tôi nữa đấy.”
“Hôm nay không có tiết à? May thật, may thật.”
Ba tôi đi quanh Bùi Chấp một vòng, lẩm bẩm không dứt, hệt như mấy bà cô nhiều chuyện ở đầu ngõ.
Tôi nhìn ông với tâm trạng phức tạp: “Hai người biết nhau à?”
Ba tôi trông có vẻ khó hiểu: “Đây chẳng phải con trai của chú Giang sao?”
Ba tôi hài lòng vỗ vỗ vai tôi, rồi lại vỗ vai Bùi Chấp.
“Thôi được rồi, sau này là người một nhà cả. Chú không làm phiền hai đứa nữa.”
Trước khi đi, ông còn nháy mắt với tôi: “Thằng nhóc này được đấy, giữ chặt vào!”
Tôi: ……
Tôi kinh ngạc nhìn Bùi Chấp, nhưng anh lại có chút né tránh ánh mắt tôi.
Khoảnh khắc ấy, tôi bỗng cảm giác thế giới sụp đổ.
—
Tôi ngây người nhìn chiếc nhẫn hồng ngọc trên tay, rồi nhìn Bùi Chấp trước mặt.
Anh khẽ bước lên một bước, giọng điệu hơi dè dặt: “Yên Nhiên?”
“Khoảng thời gian này chúng ta rất vui vẻ, đúng không?”
“Anh biết anh cũng giấu em một số chuyện, nhưng chẳng phải em cũng giả làm thiên kim nhà họ Tống sao? Coi như huề nhau nhé?” Anh kiên nhẫn dỗ dành.
Thấy tôi vẫn im lặng, anh bắt đầu lo lắng.
Một lúc lâu sau, tôi mới chậm rãi hỏi: “Tại sao anh họ Bùi?”
Anh bật cười: “Anh theo họ mẹ.”
“Vậy sao quần áo anh lại rách?” Tôi chỉ vào vết rách nhỏ ở vạt áo anh.
Anh cười khổ: “Làm thí nghiệm bị cháy.”
Ừm, cũng hợp lý. Tôi mím môi nhìn anh: “Anh còn giấu em chuyện gì nữa không?”
Bóng anh phủ xuống tôi, anh nắm lấy tay tôi, lòng bàn tay nóng rực: “Thật ra lần đầu tiên gặp em, anh đã thích em rồi.”
“Em biết mà. Đúng rồi, lần đầu tiên gặp anh, em còn thấy anh cầm trợ cấp dành cho sinh viên nghèo nữa.”
“Cái đó là của Lâu Miên.”
“Lần đầu tiên anh thấy em, không phải lúc đó, mà là hơn một năm trước.”
Tôi mở to mắt.
Không thể tin nổi.
“Hơn một năm trước?”
“Bùi Chấp, anh đúng là mưu tính từ lâu!”
“Anh đã biết thân phận của em từ trước, chỉ đứng nhìn em diễn trò thôi đúng không?”
Bùi Chấp kiên nhẫn dỗ dành, nói rằng anh chỉ tình cờ gặp tôi một lần, sau đó không còn cơ hội gặp lại.
Anh sớm đoán được tôi có gia thế không tệ, nhưng không ngờ ba tôi chính là chú Tống mà anh quen biết.
Anh ôm lấy tôi, hôn nhẹ một cái, đúng lúc đó có một cuộc gọi video đến.
Bùi Chấp cười giới thiệu: “Ba anh.”
Anh vừa bắt máy, màn hình lập tức hiện lên gương mặt của chú Giang.
Nhìn thấy con trai mình làm hỏng mối nhân duyên tốt, giờ lại đang ôm cô gái khác trong lòng.
Gì đây? Tống tiểu thư không tốt à?
Vừa xinh đẹp, vừa ngoan ngoãn cơ mà!’
Không được, con dâu của hắn nhất định phải là Tống Yên Nhiên.
Giang thúc sắc mặt xanh mét, trầm mặc mấy giây rồi định mở miệng mắng chửi.
Ta đỏ mặt, vùng khỏi vòng tay Bùi Chấp, hướng về phía điện thoại hành lễ: “Chú Giang, chào chú.”
Giang thúc trợn mắt sững sờ vài giây, sắc mặt xanh mét thoáng chốc bừng sáng: “Con… con là Yên Nhiên?”
“Ba, người yêu của con thế nào?” Bùi Chấp mỉm cười, ôn nhẹ nhàng hỏi.
—
Chú Giang ở đầu dây bên kia cười tít mắt, liên tục nói ba chữ: “Tốt! Tốt! Tốt!” rồi giục Bùi Chấp mau đưa tôi về ra mắt mẹ anh.
Vừa cúp máy, Bùi Chấp nhìn tôi, đôi mắt sâu thẳm còn cuốn hút hơn cả màn đêm:
“Nghe rồi chứ? Khi nào theo anh về nhà?”
[Phiên ngoại – Bùi Chấp]
Một năm rưỡi trước.
Tống Yên Nhiên mặc một chiếc váy đỏ, ngồi dưới tòa nhà thí nghiệm. Kiểu váy ôm gọn dáng, càng làm nổi bật thân hình cao ráo, thanh mảnh nhưng đầy sức sống của cô.
Đôi mắt cô trong veo nhưng ẩn chứa sự mãnh liệt, như thể có ngàn tia sáng rực rỡ giấu bên trong.
Từ trên tầng nhìn xuống, Bùi Chấp chỉ thấy một bông hồng kiêu sa. Tim anh bất giác lỡ một nhịp.
Anh muốn biết tên cô gái ấy, nhưng sau đó không còn cơ hội gặp lại.
Mãi đến một năm sau, anh lại thấy cô dưới tòa nhà thí nghiệm.
Lúc đó, tình cờ gặp Lưu Sảng của nhóm hai, anh tiện miệng hỏi một câu mới biết cô là bạn của Lâu Miên, thường đến đây chờ bạn để đi ăn cùng.
Tim Bùi Chấp khẽ rung động. Anh nhanh chóng hoàn thành nghiên cứu rồi xin chuyển sang nhóm hai.
Lần tiếp theo gặp lại, Tống Yên Nhiên đã không còn như xưa.
Nhưng dù cô có thay đổi thế nào, trong mắt anh, cô vẫn là đóa hồng rực rỡ nhất.
Anh đổi chỗ bàn thí nghiệm của mình ra gần cửa sổ.
Thỉnh thoảng, có người tò mò hỏi:
“Bùi Chấp, cậu nhìn gì đấy?”
Anh thu lại ánh mắt, cười nhạt, đặt lọ dung dịch lên giá:
“Ngắm hoa.”
Người kia càng thêm khó hiểu.
Gần đông rồi, lấy đâu ra hoa?
Bùi Chấp vốn không giỏi thể hiện tình cảm. Nếu không vô tình nhặt được cuốn nhật ký của Tống Yên Nhiên, có lẽ anh cũng chẳng biết phải chờ đến bao giờ mới có thể bước một bước đầu tiên.
Lén xem nhật ký của người khác vốn không hay ho gì. Nhưng cơn gió lật qua trang giấy, để lộ hai chữ —— Bùi Chấp.
Anh chưa từng nghĩ, cô gái luôn rạng rỡ, tự tin ấy lại có thể viết ra hàng trăm tâm tư thiếu nữ, cả những lo lắng và sợ hãi bị từ chối.
Trong nhật ký, anh như một vì sao lấp lánh.
Trong mắt Tống Yên Nhiên, Bùi Chấp quá xuất sắc, đến mức cô không dám đến gần.
Cô không biết anh thích kiểu người thế nào – thông minh, chăm chỉ, hay thiên tài?
Hôm đó, cô nhìn thấy đơn xin hỗ trợ tài chính trong tay anh, liền nghĩ có lẽ hoàn cảnh nhà anh không mấy khá giả.
Bùi Chấp cầm cuốn nhật ký, cười không được, khóc cũng chẳng xong.
Cô sợ anh sẽ chê mình chỉ là một “bình hoa di động”, thế nên cố gắng che giấu, chỉ mong có thể đến gần anh hơn một chút.
Thấy cô diễn sâu như vậy, anh cũng vui vẻ phối hợp.
Thực ra, trong trường có không ít người biết thân phận thật sự của anh, nhưng chỉ cần anh không nói, chẳng ai lên tiếng vạch trần.
Cô gái trong nhật ký ngoài mặt mạnh mẽ, nhưng nội tâm lại mềm mại vô cùng.
Cô không thích ăn cần tây, cũng không thích nấm nhỏ, ngày nào cũng than thở giảm cân nhưng chẳng thể từ bỏ trà sữa…
Cô mê túi xách, váy áo, trang sức lấp lánh…
Có một trang nhật ký đánh dấu một viên kim cương hồng.
Bùi Chấp tra cứu, dù đã đoán Tống Yên Nhiên xuất thân không tầm thường, nhưng vẫn hơi bất ngờ.
Một viên đá nhỏ, vậy mà đắt đỏ đến thế.
Nhưng nếu bông hồng trong nhật ký muốn đeo nó vào ngày cưới, vậy anh nhất định sẽ mua, chẳng cần suy nghĩ.
Anh muốn chờ đến khi cô thực sự rất thích rất thích anh, rồi mới chậm rãi nói sự thật.
Sau đó nói với cô:
“Không sao cả, dù em không thích học, dù em không dịu dàng như người khác, anh vẫn thích em.”
— Kết thúc.