Đôi Cẩu Nam Nữ Ham Vinh Hoa Phú Quý - Chương 2
03
Không phải đợi lâu, Quý Thần trở về rất nhanh.
Có lẽ hắn thực sự muốn lấy lòng Hà Lâm, nên vừa bước vào cửa là ôm một bó hoa hồng khổng lồ – 999 bông, che hết cả mặt.
Tôi siết chặt nắm tay.
Bảo sao mấy hôm trước còn than thở thiếu tiền, nhờ tôi giúp đỡ. Tôi tưởng hắn khó khăn thật, liền chuyển ngay 5.000 tệ cho hắn.
Hóa ra, tiền đó là để mua hoa cho người khác.
Quý Thần ở bên tôi bao năm, chỉ tặng hoa đúng một lần, mà còn là hoa tặng kèm khi ăn ở một nhà hàng.
Tôi vẫn luôn thông cảm vì hoàn cảnh gia đình hắn. Nhưng giờ xem ra, hắn không hề keo kiệt. Chỉ là hắn không muốn tiêu tiền cho tôi mà thôi.
Hà Lâm được thể khoe khoang, mặt mày rạng rỡ, ôm chặt bó hoa rồi kéo Quý Thần vào phòng khách, giọng đầy tự hào:
“Mọi người, để mình giới thiệu, đây là bạn trai mình – Quý Thần. Nhà anh ấy kinh doanh chuỗi khách sạn 5 sao. Sau này ai cần gì cứ tìm anh ấy nha—”
Cô ta còn chưa nói hết, tôi đứng dậy vỗ tay “bốp bốp bốp”.
“Tuyệt vời! Một đôi trai tài gái sắc! Nhưng Lâm Lâm này, sao cậu không giới thiệu kỹ hơn về bạn trai mình nhỉ?”
Ngay khoảnh khắc Quý Thần nhìn thấy tôi, nụ cười trên mặt hắn đông cứng lại.
Sắc mặt hắn trắng bệch!
Hắn lập tức buông tay Hà Lâm ra như bị điện giật, cả người cứng đờ.
Hà Lâm vẫn chưa nhận ra điều gì bất thường, thấy tôi tỏ vẻ phấn khích thì càng vui hơn, hớn hở nói:
“Cứ gọi anh ấy là Quý Thần. A Thần đang là Bí thư hội sinh viên, có chuyện gì cứ tìm anh ấy, đúng không A Thần?”
Trán Quý Thần rịn mồ hôi lạnh, nhìn tôi như thấy ma. Môi hắn mấp máy, nhưng không nói thành lời.
Hà Lâm khó hiểu, đẩy hắn một cái:
“Nói gì đi chứ!”
“A!” Quý Thần bừng tỉnh, vội vàng gật đầu:
“Ừ… Đúng… Đúng vậy.”
Hắn không dám nhìn tôi, ánh mắt trốn tránh.
Tôi liếc qua tay hắn.
Hắn vẫn đang cầm chìa khóa xe của tôi, chắc vừa lái xe về.
Tôi siết tay lại trên thành sofa, mắt nheo lại.
Lừa tôi, dùng tiền của tôi, xe của tôi, nhà của tôi, để ra ngoài đóng giả người giàu?
Tôi không thể nhịn được nữa.
Khóe môi tôi nhếch lên, giọng đầy mỉa mai: “Quý Thần nhỉ? Căn hộ này đẹp quá. Cậu mua khi nào vậy?”
Quý Thần vội vàng lau mồ hôi, giọng run rẩy, không dám nhìn tôi.
Nhưng xung quanh toàn là bạn học, Hà Lâm cũng đang ở đây. Nếu bây giờ hắn thừa nhận đây không phải nhà mình, chẳng phải quá mất mặt sao?
Không còn lựa chọn, hắn đành cúi đầu, căng da mặt đáp: “Ờ… Cũng mới thôi… Chắc khoảng năm 2016… hay 2017 gì đó…”
“Duyệt Hải Quân Lan bắt đầu mở bán từ năm 2019, mà cậu nói mua từ năm 2016? Xuyên không về quá khứ mua à?”
Quý Thần đỏ bừng mặt, lắp bắp: “Chắc… chắc tôi nhớ nhầm.”
Tôi mỉm cười: “Thế một mét vuông ở đây giá bao nhiêu?”
Hắn ngập ngừng, liếc tôi đầy vẻ cầu xin, nhưng chẳng nói được câu nào.
Lúc này, ai cũng nhận ra có gì đó sai sai. Các bạn cùng phòng bắt đầu thì thầm, nhìn Quý Thần bằng ánh mắt nghi ngờ.
Hà Lâm cũng ngẩn người ra, rồi lập tức trừng mắt với tôi: “Quan Trà, cậu có ý gì? Cậu đúng là nhỏ nhen quá đấy! Nhà A Thần có nhiều bất động sản như vậy, sao có thể nhớ rõ hết được!”
Tôi nhướn mày, nhàn nhã đáp: “Ồ, thế A Thần chưa nói cho cậu biết à? Căn hộ này không phải của hắn, mà là của tôi.”
Không khí trong phòng chợt im bặt.
Tất cả mọi người chết lặng, há hốc mồm nhìn tôi, không ai dám tin vào tai mình.
Quý Thần lảo đảo một chút, nắm chặt tay, không dám ngẩng đầu lên.
Tôi đứng dậy, giọng lạnh như băng:
“Xin lỗi vì làm mọi người mất hứng. Căn hộ này là do bố mẹ tôi mua cho tôi khi đi học. Chỉ tiếc mắt tôi không sáng, lại quen phải một tên tồi tệ – kẻ dùng nhà tôi, xe tôi, còn lấy tiền của tôi đi tán gái.”
“Cậu không biết giá bất động sản ở đây cũng đúng thôi. Vì cậu có phải là chủ nhà đâu.”
“Để tôi nói cho cậu nghe: căn hộ này mua năm 2021, giá 130.000 tệ một mét vuông, thuế giao dịch 27%, phí quản lý 12 tệ/m² mỗi tháng. Tổng diện tích 312 mét vuông, kèm theo hai chỗ đậu xe, mỗi chỗ 500.000 tệ. Tổng chi phí hoàn thiện là 45 triệu tệ.”
Tôi bước tới gần Quý Thần, nhìn hắn tái mét mặt mày, nhếch môi cười khẩy:
“Giờ thì đã hiểu chưa, đồ ký sinh trùng?”
Hà Lâm cứng đờ.
Một lúc sau, cô ta lẩm bẩm: “Không thể nào… không thể nào!”
Rồi cô ta quay sang đẩy mạnh Quý Thần:
“A Thần, anh nói gì đi chứ! Quan Trà đang bịa chuyện đúng không?”
Quý Thần bị cô ta đẩy suýt ngã, nhưng chỉ đứng im, cúi đầu, không nói một lời.
Lúc này, tất cả mọi người đã hiểu ra sự thật. Ai nấy đều lộ vẻ khó xử, ngồi trên sofa mà chẳng biết phải phản ứng thế nào.
Hà Lâm vẫn không muốn tin, hung hăng trừng tôi, nghiến răng nói:
“Quan Trà, đừng có ba hoa! Ở đây không chào đón cậu, mời cậu đi cho!”
Tôi bật cười, khoanh tay lại, nhìn Quý Thần: “Mật mã nhà này là 221003, đúng không?”
Hà Lâm đờ người, sắc mặt cứng lại: “Cậu… cậu nhìn trộm lúc tôi nhập mật mã?”
Tôi lắc đầu, cười nhạt:
“Ngốc thật. Đó là ngày sinh nhật của tôi.”
“Không chỉ căn hộ này không phải của Quý Thần, mà cả chiếc xe cậu ta lái cũng không phải của hắn.”
“Nếu cậu thích bạn trai của tôi đến thế, sao không tìm thẳng tôi mà yêu luôn đi?”
Hà Lâm nhìn sang Quý Thần với ánh mắt không thể tin nổi. Cô ta lập tức giật túi xách lên, đập liên tục vào người hắn:
“Đồ lừa đảo! Xe cũng giả, nhà cũng giả! Đồ không biết xấu hổ!”
Quý Thần không phản kháng, chỉ im lặng chịu trận. Nhưng khi hắn ngước lên nhìn tôi, ánh mắt đầy hận ý.
Bạn cùng phòng của tôi tuy không nói gì, nhưng ánh mắt họ đều đổ dồn về phía Quý Thần, tràn đầy sự chế giễu.
Có người còn khẽ bật cười. Tiếng cười tuy rất nhỏ, nhưng lại càng khiến Quý Thần xấu hổ hơn bất cứ lời nhục mạ nào.
Đối với loại người sĩ diện như hắn, bị vạch trần trước mặt mọi người còn đau đớn hơn cả bị lột da.
Tôi khoanh tay, cười thản nhiên:
“Chỉ là bạn học thôi mà, cứ thoải mái tham quan căn hộ của tôi một lúc đi.”
“Buổi tối tôi gọi cơm hộp tôm hùm đất, ai ăn nào?”
Quý Thần nắm chặt tay, không nói một lời, quay người bỏ đi.
Hà Lâm cũng trừng tôi đầy căm tức, hận không thể nhào lên cắn tôi một cái: “Quan Trà!!!”
Cô ta nghiến răng nói từng chữ: “Coi như cậu giỏi!”
Nói xong, cô ta dẫm giày cao gót cộp cộp cộp, tức giận lao vào thang máy.
Không gian phòng khách yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Ai cũng ngơ ngác vì tình huống diễn ra quá nhanh, chẳng biết phản ứng sao.
Bỗng, một nam sinh vô tư lên tiếng: “Quan Trà, không ngờ nhà cậu giàu thế! Tớ đặt một phần tôm hùm đất siêu lớn nhé!”
Có người khúc khích cười, rồi cả đám sôi nổi hùa theo: “Đúng đấy! Một phần siêu lớn, loại đắt nhất!”
Tôi bật cười, lấy điện thoại ra: “Được thôi.”
04
Buổi tối, khi tôi về ký túc xá, Quý Thần đã chờ sẵn dưới tầng.
Thấy tôi, hắn lập tức kéo mạnh cổ tay tôi, siết đến mức đau điếng.
Tôi quay đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ ngầu của hắn. Quý Thần nghiến răng nói:
“Quan Trà, hôm nay nhất định em phải làm tôi mất mặt như thế sao?!”
“Em có biết sau này bọn họ sẽ nói gì về tôi không? Chúng ta đã từng yêu nhau, em có cần phải tuyệt tình như vậy không?!”
Tôi suýt bật cười vì câu nói của hắn. Tôi nhướng mày, móc tai như thể không tin nổi: “Ồ, tôi không nghe nhầm đấy chứ? Ý anh là—anh dùng nhà tôi, xe tôi để đi tán tỉnh người khác, nhưng vẫn muốn tôi giữ mặt mũi cho anh à?
“Anh tưởng mình là kim cương hay sao mà đáng giá đến mức đó?”
Sắc mặt Quý Thần lúc đỏ lúc trắng. Hắn biết mình sai, nhưng vẫn oán hận nói: “Nhưng dù thế nào, em cũng nên giữ thể diện cho tôi trước mặt người ngoài chứ! Có gì về nói riêng với nhau không được à?”
“Đúng, tôi bị cám dỗ nhất thời, nhưng tôi vẫn còn yêu em! Hà Lâm… Hà Lâm là cô ta quyến rũ tôi! Đúng vậy, là cô ta dụ dỗ tôi, tôi chỉ là không kiềm chế được!”
Hắn vội vàng lau mặt, ra vẻ ăn năn: “Tôi thực sự không có ý gì khác, Trà Trà, tha thứ cho tôi một lần được không?”
Nói rồi, hắn vươn tay định nắm lấy tay tôi.
Tôi ghê tởm đến mức thái dương giật liên hồi, lập tức hất tay hắn ra!
Mọi chuyện hôm nay đã quá sức tưởng tượng, khiến tôi cảm thấy như đang sống trong một bộ phim truyền hình phi lý.
Tôi không thể tin nổi Quý Thần lại có thể trơ mặt đến mức này, còn dám đứng đây cầu xin tôi tha thứ?!
Chắc hắn vẫn xem tôi là một chiếc ATM di động mà thôi.
Tôi nhìn chằm chằm vào hắn, gằn từng chữ: “Đừng làm tôi buồn nôn. Chúng ta chấm dứt rồi. Trả chìa khóa xe đây.”
Quý Thần còn định nói gì đó, nhưng tôi thậm chí không muốn nhìn hắn thêm một giây nào nữa. Tôi thò tay vào túi hắn, lấy lại chìa khóa xe, rồi xoay người rời đi.
Sau khi chia tay Quý Thần, tôi không hề buồn như mình tưởng.
Có lẽ vì bộ mặt thật của hắn quá ghê tởm, nên tôi thậm chí còn cảm thấy nhẹ nhõm.
Nhưng tôi không ngờ rằng, Quý Thần và Hà Lâm lại không chia tay.
Không biết Quý Thần đã dùng chiêu trò gì để dỗ dành, nhưng hai người họ vẫn quang minh chính đại ở bên nhau.
Dù sao thì, chia tay rồi, hắn yêu ai cũng chẳng liên quan đến tôi.
Nhưng có vẻ như cả hai vẫn ôm mối hận với tôi.
Vài ngày sau, vào một buổi sáng, khi tôi vừa thức dậy, bỗng phát hiện điện thoại đầy ắp tin nhắn và cuộc gọi nhỡ.