Con Gái Tôi, Họ Bảo Chỉ Đáng Ăn Cơm Thừa - Chương 4
10.
Dưới áp lực tài chính cùng với những lời đe dọa từ tôi, hiệu quả kép phát huy tác dụng.
Trần Tuấn Kiệt không còn trốn tránh, ngoan ngoãn đi cùng tôi đăng ký ly hôn, ngoan ngoãn từ bỏ toàn bộ tài sản.
Một tháng sau, tôi thuận lợi nhận được giấy chứng nhận ly hôn.
Không chút do dự, tôi lập tức xin chuyển công tác về chi nhánh ở thành phố nơi cha mẹ đang sống.
Đồng thời, tôi cũng rao bán căn nhà.
Tôi từng thi đỗ đại học ở thành phố này, học hành, tốt nghiệp, yêu đương, rồi lập gia đình tại đây.
Trần Tuấn Kiệt sinh ra ở đây, lớn lên ở đây. Tôi từng nghĩ, nếu ở lại bên hắn, tôi sẽ hạnh phúc.
Nhưng hóa ra không phải vậy.
May thay, giả thì mãi cũng là giả, lớp mặt nạ của hắn không thể che mãi.
Và tôi cũng may mắn — nhận ra bộ mặt thật đó không quá muộn.
Tôi vẫn còn kịp rút chân.
Công ty nhanh chóng duyệt đơn điều chuyển của tôi.
Dù chỉ là điều ngang chức vụ, nhưng khi sang chi nhánh mới, chế độ đãi ngộ của tôi còn được nâng lên.
Giờ đây, công việc tôi chỉ còn phần việc cuối cùng để bàn giao.
Tình hình kinh tế dạo gần đây không mấy khả quan, giá nhà liên tục giảm, việc bán nhà cũng chẳng dễ.
Nhưng do vị trí nhà khá đẹp, lại nằm trong khu học, người đến xem vẫn khá đông.
Sau khi thương lượng với vài bên có thiện chí, cuối cùng căn nhà cũng được bán với mức giá đúng như mong muốn.
Ngày hoàn tất giấy tờ và nhận tiền, cũng là ngày tôi hoàn tất bàn giao công việc.
Tôi ôm con gái, gọi xe đi thẳng tới sân bay.
Hôm ấy là ngày thường, tắc đường. Xe chạy chậm, liên tục dừng rồi lại đi.
Tôi ôm con ngồi trong xe, nhìn ra ngoài cửa sổ, thì ngay tại một ngã tư đèn đỏ — tôi trông thấy Chu Hương Liên.
Bà ta đang làm nhân viên phục vụ trong một quán ăn ven đường.
Chân vẫn chưa lành hẳn, đi lại tập tễnh.
Bà ta đang thu dọn đống bát đũa trên bàn một cách vội vã, mỗi bước đi đều khiến gương mặt nhăn nhó vì đau.
Nhưng đó chưa phải tất cả.
Là người phụ nữ từ nông thôn, tay chân có nhanh, nhưng đầu óc thì chậm chạp.
Khách gọi món gì, đưa cho ai, ai thanh toán rồi, đưa bao nhiêu tiền — bà ta rối loạn, không nhớ nổi.
Hầu như lần nào bưng đồ ăn ra cũng bị khách phàn nàn: “Tôi đâu có gọi cái này.”
Mỗi lần tính tiền, khách lại cáu: “Chị làm ơn tính nhanh lên giùm, tính sai rồi kìa!”
Chủ quán đứng sau tấm kính ở quầy bếp, quan sát hết.
Liên tục chứng kiến sai sót của bà ta, cuối cùng ông ta không nhịn được nữa.
“Làm xong chiều nay tôi thanh toán, chị nghỉ luôn đi.”
“Chút việc thế mà cũng không làm được, tôi không mướn nổi chị!”
Chu Hương Liên quýnh quáng, vội vàng van nài:
“Đừng mà ông chủ, tôi sẽ cố làm cho tốt mà!”
“Ông cũng biết đó, con trai tôi tìm mãi chẳng được việc, giờ không có xu nào, học cũng chẳng học nổi nữa.”
“Giờ hai mẹ con tôi chỉ trông vào đồng lương này thôi, ông đừng đuổi tôi…”
Chủ quán mất kiên nhẫn:
“Biết rồi biết rồi, mấy hôm nay chị kể chuyện đó với tôi không dưới bảy tám lần!”
“Tôi đâu phải không cho chị cơ hội!”
“Nhưng thật lòng — chị không hề tiến bộ, tôi thực sự không dùng nổi chị nữa.”
“Nói thật, chị nên tìm nơi khác. Làm nốt nửa buổi chiều nay đi…”
Không xin được nữa, Chu Hương Liên bất ngờ oà khóc.
Bà ta ngồi phịch xuống ghế, mặc kệ hình tượng, gào lên:
“Ông là muốn dồn tôi đến chết hả?!”
“Con trai tôi phỏng vấn bao lâu mà chưa có việc, chúng tôi chẳng còn đồng nào!”
“Mất việc này rồi, tôi với nó ăn bằng gì?”
“Mất việc này, tôi mà quay về, nó đánh chết tôi mất!”
“Ông không cho tôi làm, không trả tiền, là muốn tôi chết đó… ông là không cho tôi sống!”
Chủ quán luống cuống, không lo được chuyện trong bếp nữa, vội chạy ra ngăn bà lại.
Nhưng Chu Hương Liên đã khóc đến mức không còn kiểm soát, còn kéo quần lên, vạch chân ra cho ông xem:
“Ông nhìn đi! Đây này, đều là do con trai tôi đánh!”
“Nó cứ phỏng vấn thất bại là đánh tôi, phỏng vấn thất bại là đánh tiếp!”
“Tôi có được việc, có lương, thì tay nó mới nhẹ một chút…”
“Nếu ông đuổi tôi, thì tôi sống kiểu gì đây… tôi không sống nổi nữa…”
Đèn đỏ chuyển xanh, xe cộ ùn ứ phía trước bắt đầu di chuyển trở lại.
Bóng dáng Chu Hương Liên dần mờ đi sau lớp kính, tiếng khóc than cũng dần tan biến.
Đó đã là chuyện của người xa lạ.
Tôi bình thản thu ánh mắt về. Không một gợn sóng.
11.
Máy bay cất cánh rồi hạ cánh, tôi và con gái bình an trở về nhà.
Cha mẹ đã biết chuyện tôi ly hôn. Hiểu ý, họ không nhắc gì đến chuyện đó.
Cuộc sống của chúng tôi dần trở lại yên bình.
Nhưng phía Trần Tuấn Kiệt thì — lại không hề yên ổn.
Tối hôm tôi rời đi, ông chủ quán không vì sự đáng thương của Chu Hương Liên mà giữ bà ta lại. Bà ta bị đuổi việc.
Cầm đồng lương còm cõi được thanh toán trong ngày, Chu Hương Liên lo sợ đến phát run, nhưng vẫn phải báo lại với Trần Tuấn Kiệt.
Phỏng vấn thất bại, đang ngồi uống rượu buồn, Trần Tuấn Kiệt không hề do dự, vung tay tát mẹ hắn một cái thật mạnh.
Hắn mắng mẹ mình đến việc phục vụ đơn giản thế cũng làm không xong, đúng là đồ vô dụng, sống làm gì nữa cho chật đất.
Vừa mắng vừa đánh, vừa đánh vừa mắng, trên người Chu Hương Liên lại chồng thêm một lớp thương tích mới.
Lần này bà ta bị thương đến mức nằm bẹp trên giường, không ngồi dậy nổi.
Cơn tức của Trần Tuấn Kiệt có thể hả, nhưng giờ hắn không còn bám mẹ mà sống được nữa.
Thu nhập bị cắt đứt, hắn không thể tiếp tục đi phỏng vấn nghiêm túc, đành bị ép đi làm công nhật.
Tạm coi như hạ mình để kiếm tiền là điều tốt.
Nhưng nói là “hạ mình” — hắn chỉ hạ một nửa, không hề thật tâm.
Trong lúc nghỉ ngơi giữa mấy công việc thời vụ, ngồi tán gẫu, có người hỏi về học vấn.
Trần Tuấn Kiệt — giờ đã bỏ học, vẫn hùng hồn tuyên bố mình là nghiên cứu sinh.
Nhưng đáp lại hắn không phải sự ngưỡng mộ, mà là một tràng cười vang.
Có người tự nhận chỉ học hết tiểu học, trung học, cao đẳng.
Cười hắn học cao vậy mà vẫn phải làm chung với bọn họ.
Thậm chí còn có người nhướn mày hỏi: “Không phải hàng rởm đấy chứ?”
Trần Tuấn Kiệt lập tức phát điên.
Hắn bật dậy, đá một cú vào người vừa hỏi mình có phải “hàng rởm” không.
Cú đá trúng đích.
Chưa dừng lại, hắn lao vào, đấm liên tục vào mặt đối phương.
Nhưng thể lực không bằng, mới đấm được hai cú đã bị người kia vật ngược lại, đè ra đất.
Và sau đó, hắn bắt đầu bị ăn đòn.
Trần Tuấn Kiệt bị đánh đến mức phải nhập viện, còn gọi cảnh sát.
Nhưng hắn là người ra tay trước, đối phương mặt mũi cũng xây xát đầy.
Kết cục — hai bên hoà giải, Trần Tuấn Kiệt thân mang đầy thương tích, nhưng không được đồng bồi thường nào.
Biết chuyện, Chu Hương Liên gọi điện cho tôi.
Bà ta vừa khóc vừa than, vừa khóc vừa năn nỉ tôi chuyển tiền, vừa khóc vừa cầu xin tôi quay lại chăm sóc bọn họ.
Tôi không để ý đến màn diễn đó, chỉ thản nhiên hỏi:
“Cái túi cơm thiu kia — từ đâu ra?”
Đầu bên kia khựng lại.
Tôi thay bà ta trả lời:
“Là bà cố tình kéo cái chân bị thương, cà nhắc từng bước đi xin từng nhà một, đúng không?”
“Chân đau cũng không ngăn được bà hành hạ con tôi, cái lòng dạ bà đúng là thối nát đến tận đáy!”
Bên kia lập tức nức nở to hơn, giọng “xin lỗi” vang lên liên hồi.
Nhưng tôi và con gái — không cần nữa rồi.
Hơn nữa, những lời xin lỗi đó — chẳng có chút chân thành nào cả.
Tôi lạnh lùng cúp máy, rời khỏi phòng.
Ngoài bàn ăn, con gái tôi đang ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh mẹ tôi, vừa bóc tôm, vừa tập trung.
Thấy tôi bước ra, con bé vui vẻ đưa con tôm vừa bóc xong lên cao, há miệng:
“A—”
Tôi ngoạm lấy, không chậm trễ bóc một con khác, đưa về phía miệng con bé.
“Ngoan, con cũng ăn nào.”
HẾT.