Có Duyên Không Nợ - Chương 4
13
Bữa tối.
Giang Hà được mẹ Giang dìu đến bàn ăn.
Sắc mặt anh ta hơi xanh, nhưng lại có chút đỏ kỳ lạ, anh ta liếc nhìn tôi một cái rồi nói:
“Xin lỗi, Tiểu Duyệt, tôi đã hiểu lầm cô, mẹ tôi đã kể cho tôi về chuyện bùa bình an, xin lỗi.”
Tôi lắc đầu, chỉ nói: “Anh bảo trọng.”
Thực ra năm đó khi cầu được bùa bình an, tôi đã nói rõ ràng với anh ta về tầm quan trọng của món đồ này, chỉ tiếc là chính anh ta không để tâm.
Hơn nữa tôi với nhà họ Giang vô duyên, hiệu quả thần kỳ của bùa bình an này cũng không thể kéo dài quá hai năm nữa, chỉ là không ngờ lại kết thúc theo một cách bất ngờ như vậy.
Mẹ Giang nhìn tôi, lại nhìn Giang Hà với sắc mặt tiều tụy, không nhịn được thở dài:
“Haiz! Các con cũng không có duyên phận này…”
Tôi không nói gì, lặng lẽ ăn cơm.
Mẹ Giang dường như nhớ ra điều gì, mắt cũng ngấn lệ, bà nói:
“Trước đây dì còn nghĩ, đợi các con kết hôn, sinh một đứa con, dì với lão Giang sẽ lui về hàng thứ hai, để Tiểu Duyệt trông coi tài chính công ty, cả nhà ta hòa thuận vui vẻ, bình an vô sự.”
“Chỉ tiếc là Sở Uyển đã trở về, lại còn cố tình quyến rũ Giang Hà.”
“Năm đó tập đoàn Giang thị bị nhà họ Sở hại mất ba dự án, còn bị Giang Triệt nhân cơ hội cướp quyền, cũng là nghiệp chướng!”
Giang Hà cúi đầu không nói, nhưng sắc mặt vô cùng khác thường.
Vừa đỏ vừa tím, trán cũng đẫm mồ hôi lạnh.
Tôi thấy trạng thái anh ta không đúng, vội nói:
“Giang Hà, anh không sao chứ?”
Mẹ Giang cũng đứng dậy, lo lắng hỏi: “Sao thế này?”
Giang Hà chống người dậy, vẫy tay về phía mẹ Giang:
“Không sao, con chỉ mệt thôi, Tiểu Duyệt, phiền cô đưa tôi về phòng.”
Tôi ngẩn người, quay lại nhìn mẹ Giang.
Mẹ Giang lại che miệng bắt đầu khóc.
Không còn cách nào khác, tôi đành phải đỡ Giang Hà dậy.
Giang Hà là một người đàn ông to lớn, nửa thân dựa vào tôi, thực sự có chút vất vả.
Ù ù ù……
Đúng lúc đó điện thoại bắt đầu rung lên, không biết ai lại vừa lúc gọi điện cho tôi.
Giang Hà thở hổn hển nói: “Cô cần nghe điện thoại không?”
Tôi cảm thấy bước chân bồng bềnh, hai bước đường suýt làm tôi kiệt sức: “Không cần, không cần, đưa anh về phòng trước đã.”
14
Vất vả lắm mới đưa Giang Hà về phòng, chưa kịp thở đều, điện thoại lại bắt đầu rung lên ù ù ù.
Là Giang Triệt.
Anh ta gọi điện cho tôi làm gì?
Tôi nhấc máy, chưa kịp nói gì.
Giọng Giang Triệt đã vang lên, rất gấp gáp:
“Tần Duyệt, mau rời khỏi nhà họ Giang, mẹ Giang Hà định để cô với Giang Hà thành sự đã rồi, dùng mạng đứa trẻ để cứu Giang Hà!”
Đầu óc tôi trống rỗng, và bóng người đứng ở cửa chính là mẹ Giang với sắc mặt âm trầm.
Tôi thậm chí chưa kịp kêu cứu với Giang Triệt, mẹ Giang đã lấy ra một chai xịt không rõ tên, xịt vào tôi vài lần.
Trời đất quay cuồng, khi tôi ngã xuống đất, quay đầu lại thấy Giang Hà đang lạnh lùng nhìn tôi, trên mặt anh ta có một loại màu đỏ rất không tự nhiên.
Trong cơn mơ hồ, tôi cảm thấy có người đặt tôi lên giường.
Tôi nghe mẹ Giang nói: “Con trai, cố lên, Tần Quang Hợp nói rồi, chỉ cần có con, ông ta sẽ mượn mạng đứa trẻ đó cho con!”
Tần Quang Hợp? Bố tôi?
Thật buồn cười, ông ta là người kém nhất trong nhà họ Tần chúng tôi, cả đời chưa học thông một quẻ bát quái.
Giang Hà nằm lên người tôi, thở gấp rất yếu.
Nếu tôi đoán không sai, chắc chắn anh ta đã uống một số thuốc mạnh, mới khiến sắc mặt tệ đến vậy.
Bây giờ anh ta đã cùng đường, họ cũng không lo thuốc này sẽ hoàn toàn cắt đứt đường sống của anh ta.
Mẹ Giang lui ra ngoài, tôi cũng lười giả vờ nữa, trực tiếp đá Giang Hà một cái.
Giang Hà co rúm trên mặt đất, không còn sức để kêu thảm, sắc mặt anh ta đỏ bừng, toàn thân đẫm mồ hôi, nhìn tôi như nhìn thấy ma.
Tôi chỉnh lại quần áo, cười nói:
“Tôi dù sao cũng là thầy bói, lẽ nào tính không ra trong mệnh của tôi có kiếp nạn từ anh?”
“Chỉ là tôi không ngờ nhà họ Giang các người lại hạ đẳng như vậy, dùng cách này để hãm hại tôi.”
Giang Hà thực sự đã hoàn toàn xong đời.
Tôi cũng không coi anh ta là gì.
Trực tiếp bước qua anh ta, đẩy cửa ra.
Mẹ Giang đứng bên ngoài cửa, bị tôi đẩy cửa ra dọa giật mình, nhìn thấy tôi như nhìn thấy ma.
Bà chỉ vào tôi: “Cô!”
Tôi cười nhẹ: “Tôi đã tính được hôm nay có nạn, tưởng dì sẽ ra tay với thức ăn, nhưng không ngờ dì còn giữ một nước cờ sau.”
Mẹ Giang còn định lấy bình xịt ra xịt tôi, nhưng bị tôi nhanh nhạy phát hiện, rồi một tát đánh bay bình xịt.
“Tần Duyệt!”
Mẹ Giang thét lên một tiếng, lao về phía tôi.
Tôi lùi lại phía sau, bà đột ngột ngã xuống đất.
Người phụ nữ vốn tinh tế xinh đẹp, giờ đây như một con giòi bò trong cống rãnh, độc ác nhìn tôi.
Bà nói:
“Ông cháu nhà mày lừa tao tám mươi vạn, mày nên đền mạng cho con trai tao!”
Tôi khoanh tay, từ trên cao nhìn xuống bà, mang theo thương hại:
“Tám mươi vạn, đổi lấy con trai dì sống thêm sáu năm, dì thấy không đáng sao?”
Mẹ Giang cắn môi, tóc rối bời tán loạn xung quanh.
Bà không nói gì.
Tôi lắc đầu, chỉ vào Giang Hà đang bắt đầu co giật trong phòng:
“Anh ta vốn còn có thể chống chọi được một năm rưỡi, nhưng dì cho anh ta uống loại thuốc mạnh đó, thực sự không định để anh ta sống nữa.”
“Cho dù hôm nay anh ta thực sự làm gì tôi rồi tôi có thai đi nữa , dì nghĩ anh ta còn mạng để chờ đến ngày dùng đứa trẻ đổi mạng không?”
Mẹ Giang run rẩy nhìn Giang Hà, lập tức khóc ré lên um xùm.
15
Tôi tận tình gọi xe cấp cứu cho Giang Hà với mẹ Giang.
Khi Giang Triệt đuổi tới, vẫn còn nhìn thấy đuôi xe cấp cứu.
Tôi quay đầu nhìn thấy anh ấy, vẫn vui vẻ chào anh ấy:
“Chào! Sao anh lại chật vật thế?”
Giang Triệt đầu đẫm mồ hôi, quần áo cũng xộc xệch, anh ấy mắt đỏ kéo tôi ngó trái nhìn phải.
Cho đến khi xác định tôi không sao, mới ôm chặt lấy tôi.
Tôi nghe thấy tiếng tim đập trong lồng ngực anh ấy, và cơ thể anh ấy hơi run rẩy.
Không nhịn được thở dài, rồi đưa tay vỗ vỗ lưng Giang Triệt:
“Sao vậy?”
Giọng Giang Triệt khàn đặc, anh ấy lắp bắp nói:
“Em không sao! Thật tốt quá!”
Tôi bất lực cười nhẹ, lại vỗ vỗ lưng anh ấy.
Sau khi Giang Triệt bình tĩnh lại mới nói với tôi, hóa ra gần đây mẹ Giang Hà đã lấy một ít “thuốc kích dục” từ kênh bất hợp pháp.
“Không biết bà ấy nghĩ gì.”
Giang Triệt trầm giọng nói:
“Thuốc với bùa chú đều đi qua tài khoản công, tối nay phòng tài vụ đến tìm tôi báo cáo, nói với tôi chuyện này, tôi mới vội vàng.”
Giang Triệt liếc nhìn tôi, khó hiểu hỏi: “Vậy em làm sao biết được?”
Tôi mỉm cười bí ẩn, giả vờ cao thâm: “Vì tôi là bán tiên mà.”
Giang Triệt trợn mắt nhìn tôi, rồi cả hai chúng tôi đột nhiên bắt đầu cười ngây ngô.
Thực ra tôi đúng là đã tính được mình hôm nay có nạn, nhưng không tính ra được nạn ở đâu.
Sau đó mới nhớ ra chú Thuận nói bố tôi về quê lấy mấy lá bùa vàng, nên mới gọi điện hỏi.
Bố tôi tuy không có tình cảm với tôi, nhưng ông ta có tình cảm với tiền.
Mẹ Giang cho ông ta mười vạn, tôi cho ông ta hai mươi vạn, ông ta liền kể hết sự việc.
Vì bùa bình an đã vỡ, mẹ Giang bắt đầu nghi ngờ khả năng của tôi, nhưng ông tôi đã mất nhiều năm rồi, con cháu nhà họ Tần chỉ còn lại bố tôi với tôi.
Mẹ Giang liền tìm đến bố tôi.
Tình cờ bố tôi gần đây đang thiếu tiền, ông ta bèn bắt chước theo, nói vài câu thần bí, dọa mẹ Giang.
Dán năm lá bùa vàng ở trong phòng sau đí tìm cách để tôi với Giang Hà sinh một đứa con, rồi có thể mượn mạng của con cháu cho anh ta.
Bố tôi giải thích: “Bố thật sự không biết là con, nếu bố biết mụ già đó muốn hại con gái bố, bố chắc chắn không giúp.”
Tôi bảo ông đừng nói nhảm, hai mươi vạn không nhiều không ít chuyển vào tài khoản ông ta.
Ông ta lập tức kể hết kế hoạch của mẹ Giang.
Nhưng cũng may tôi phản ứng nhanh, nên không hít phải thuốc gây mê mẹ Giang mua.
Dù cơ thể gầy đét của Giang Hà cũng không chịu nổi để làm gì tôi, nhưng nếu anh ta chết trên người tôi, cũng khá ghê tởm.