Chiếc Thuyền Lan - Chương 2
4
Vì chuyện của Chu Cẩm Hinh, ta cũng phải tạm thời tránh đầu sóng ngọn gió.
Trong nhà quyết định hoãn lại chuyện nghị thân của ta.
Chỉ là chưa kịp an tĩnh được mấy ngày, đã có người đến phủ cầu kiến, nói muốn mời ta đến Vọng Xuyên Lâu ngắm triều.
Mẫu thân thay ta lập tức nhận lời.
“Nhị lang nhà Ninh gia vừa có tướng mạo, vừa có tài văn chương, lại một lòng si mê con. Con hãy suy nghĩ thật kỹ.”
Ta ngẫm nghĩ hồi lâu, mới nhớ ra người này.
Ninh Nhị lang, kiếp trước là con rể lý tưởng trong lòng mẫu thân, cũng là người có chung sở thích với ta.
Nếu không phải vì bị Chu Cẩm Hinh tính kế, có lẽ ta và hắn…
“Đang nghĩ gì vậy?”
Một bàn tay lớn bất chợt vẫy qua trước mặt, kéo ta ra khỏi dòng suy nghĩ.
Ta ngượng ngùng mỉm cười.
Đối diện nam tử bên cạnh, ta bối rối tìm lời:
“Không ngờ từ tầng thượng của Vọng Xuyên Lâu, lại có thể nhìn thấy cảnh đẹp thế này.”
Ninh Nhị lang cười nhẹ: “Diệu Nhi muội muội, đây là lần đầu muội lên tầng thượng đúng không?”
Ta sững người.
Diệu Nhi muội muội?
Quan hệ giữa ta và hắn… thân thiết đến mức này sao?
Trong lúc ta còn suy nghĩ, hắn lại tiếp tục nói:
“Sự kiện chỉ diễn ra mỗi năm một lần, có không ít người tranh nhau đặt phòng tốt. Ta cũng đã tốn không ít công sức, chỉ để cùng muội ngắm cảnh.”
Phát giác giọng điệu hắn có phần ám muội, ta vội chuyển chủ đề, chỉ vào đám đông bên dưới:
“Sắp công bố kết quả rồi, nhìn xem trước đã.”
Hóa ra vừa nãy, mọi người nhàn rỗi tán gẫu, bầu chọn mỹ nam đệ nhất kinh thành.
Ninh Nhị lang khẽ động mắt, chần chừ hỏi:
“Diệu Nhi muội muội, trong lòng muội có ai là người phù hợp nhất không?”
Ta lại một lần nữa sững sờ.
Kiếp trước ta sống đến tóc bạc phơ, số người từng gặp không dưới ngàn.
Bây giờ làm sao nhớ nổi ai mới là mỹ nam bậc nhất kinh thành vào thời điểm này?
Linh quang lóe lên, ta thuận miệng nói lấy lòng:
“Ninh công tử không tệ.”
Vừa dứt lời, hai má Ninh Nhị lang lập tức đỏ bừng, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, ngập ngừng hỏi tiếp:
“So với người xếp hạng nhất thì sao?”
“Đương nhiên hơn hẳn.”
Ta thuận thế nói tiếp, chỉ sợ hắn nhìn ra sơ hở, bèn cười lấy lòng.
Nhưng nụ cười này chưa kịp duy trì bao lâu, đã đông cứng trên mặt ta.
Bởi vì ngay trước cửa nhã gian cách đó vài bước, chính là Cố Triệu Ngang, khuôn mặt vẫn lạnh lùng như cũ.
Ninh Nhị lang cũng nhìn thấy hắn, vội bước lên hành lễ.
“Trùng hợp thật, không biết Cố thế tử tới đây từ khi nào? Hay là cùng ngồi chung uống chén trà?”
“Ta ở phòng bên cạnh, còn tới trước Ninh huynh một chút.”
Cố Triệu Ngang thản nhiên quét mắt nhìn ta một cái, giọng điệu không chút dao động.
“Nhìn thấy hai người trò chuyện vui vẻ, ta không tiện quấy rầy.”
Ninh Nhị lang đỏ mặt, xua tay liên tục: “Thế tử đừng chọc ta, phải chúc mừng ngài trước mới đúng. Lại một lần nữa đoạt danh hiệu đệ nhất mỹ nam kinh thành, danh xứng với thực.”
Khóe môi Cố Triệu Ngang khẽ nhếch, nhưng nụ cười lại chẳng hề chạm tới đáy mắt.
“Ninh huynh quá lời.”
“Ta thô tục, không dám nhận.”
Lời nói mập mờ, hàm ý sâu xa.
Nhưng ngay cả một đứa trẻ ba tuổi cũng nhìn ra sắc mặt hắn đã trở nên rất khó coi.
Không khí nhất thời trở nên ngột ngạt.
Ta cụp mắt đứng yên một chỗ, ngay cả hít thở cũng không dám mạnh.
Mãi đến khi Cố Triệu Ngang rời đi, ta mới thở phào một hơi.
… Không đúng.
Hiện tại ta vẫn chưa xuất giá, ta với bất kỳ ai đều trong sạch.
Ta việc gì phải chột dạ?
Dù tự nhủ là vậy.
Nhưng suốt cả buổi trưa, trong lòng ta vẫn không yên.
Sau khi ngắm triều xem kịch xong, ta lên xe ngựa hồi phủ.
Vừa bước xuống, một gia đinh đã vội vã chạy tới, giọng nói không giấu được kinh ngạc lẫn vui mừng, thở hổn hển báo tin:
“Đại tiểu thư, phủ… phủ Định Quốc Công tới cầu hôn rồi!”
5
Việc Cố thế tử phái người đến cầu hôn khiến cả phủ hân hoan vui mừng.
Ngoại trừ ta.
“Tại sao?”
Dù suy nghĩ thế nào, ta vẫn không thể hiểu được, rốt cuộc cũng không nhịn được mà hỏi thành lời.
Kiếp này ta mới chỉ gặp Cố Triệu Ngang hai lần.
Thậm chí còn chưa từng trò chuyện nghiêm túc với hắn.
Hắn rốt cuộc coi trọng ta ở điểm nào?
Trong đại sảnh, lão phu nhân của Hầu phủ đến làm mai cười hiền hậu, nắm lấy tay ta.
“Đứa trẻ ngốc, dĩ nhiên là vì con đoan trang hiền thục, tâm tư tinh tế.” Bà cười nói, lần này đến cầu hôn là do Cố Triệu Ngang tự mình quyết định.
“Ta còn lo thằng nhóc này lạnh lùng như tảng băng, chuyện hôn nhân e rằng còn kéo dài thật lâu.”
“Không ngờ nó lại là kẻ âm thầm làm việc lớn như vậy.”
Ta không để ý đến ánh mắt cảnh cáo của phụ mẫu, tiếp tục hỏi:
“Thế tử có nói gì khác không?”
“Có, có chứ!”
Nam tử đi theo vội lên tiếng bổ sung.
Ta nhận ra người này, chính là tùy tùng thân cận của Cố Triệu Ngang sau này.
Hắn nói năng lưu loát, nhanh chóng thuật lại:
“Thế tử nói, hôm yến hội hôm đó, thấy tiểu thư cứu người mà vẫn trấn định không hề hoảng loạn, chứng tỏ tâm tính vững vàng.”
“Trước đây khi đi ngang qua ngân trang, cũng từng nghe người ta khen ngợi tiểu thư giỏi tính toán sổ sách, quản gia khéo léo.”
“Sau đó, khi đàm đạo cùng bằng hữu, có người nhắc tới việc tiểu thư mỗi tháng đều đến cửa thành bố thí làm thiện, tâm địa lương thiện, quả là người hiền hậu bậc nhất kinh thành.”
“Hơn nữa, sáng nay thế tử lại tình cờ gặp tiểu thư ở Vọng Xuyên Lâu.”
“Thật đúng là duyên phận sâu dày, thiên ý đã định.”
Thì ra là vậy.
Cố Triệu Ngang cảm thấy ta bình tĩnh, thích hợp để làm thế tử phi, có thể đảm đương đại cục.
Ta giỏi quản lý, sau này có thể giúp hắn lo liệu chuyện trong phủ.
Danh tiếng đức hạnh đoan chính, có thể giúp Quốc Công phủ giữ được thanh danh.
Nói cách khác, hắn không nhất định phải lấy ta, chẳng qua các điều kiện của ta phù hợp với tiêu chuẩn hắn chọn thế tử phi.
Bỗng nhiên, ta nhớ tới câu nói của Chu Cẩm Hinh—
“Cố Triệu Ngang cưới ai cũng vậy thôi.”
Không thể phủ nhận, câu nói này như một mũi gai cắm vào lòng ta.
Kiếp trước, ta vì áy náy và mặc cảm mà tận tụy cả một đời trong Quốc Công phủ.
Dù sau này có vinh hoa phú quý, ta vẫn luôn hạ thấp chính mình, không dám bộc lộ chân tình.
Chưa từng hưởng qua tình nghĩa phu thê đích thực, chưa từng biết đến cảm giác phu thê hòa thuận, gắn bó keo sơn.
Yêu thích cái đẹp, ai mà không có?
Kiếp này, ta chỉ muốn tìm một người thực lòng yêu thương ta.
Muốn được thử cảm giác được nâng niu, trân trọng.
Nghĩ đến đây, ta hít sâu một hơi, kiên định nói:
“Phiền tiểu lang quân trở về chuyển lời với thế tử nhà các người.”
“Ta không tốt như hắn nghĩ, sợ rằng sẽ cô phụ thịnh tình của hắn.”
Lời vừa dứt, mọi người trong phòng đều thoáng sững sờ, nhất thời không ai lên tiếng.
Một lát sau, lão phu nhân là người đầu tiên cất giọng:
“Ý của đại tiểu thư là…”
Ta mỉm cười, đứng dậy hành lễ đoan trang.
“Đa tạ lão phu nhân ưu ái.”
“Diệu Nghi… không gả.”
6
Trời chiều dần buông.
Trong phủ Định Quốc Công, ánh đèn hoa lệ vừa được thắp sáng.
Cố Triệu Ngang ngồi ngay ngắn trước án thư, cầm bút, khẽ phác vài nét trên trang giấy.
Lại trùng khớp.
Từ khi trọng sinh, việc đầu tiên hắn làm là ghi chép lại toàn bộ những chuyện đã trải qua ở kiếp trước.
Không nằm ngoài dự đoán, mọi thứ hoàn toàn không sai biệt.
Ngoại trừ một điều duy nhất.
Trong yến hội hôm ấy, người rơi xuống nước không phải Chu Diệu Nghi.
Cố Triệu Ngang từ trước đến nay luôn cẩn trọng, chấp nhất khuôn phép, không chấp nhận bất cứ sai lệch nào.
Kiếp này sống lại, hắn cũng không có ý định thay đổi điều gì.
Chỉ mong mọi chuyện cứ theo trật tự vốn có, thuận lợi tiến hành, không xảy ra biến số.
Nhưng hôm đó, hắn đã lần đầu tiên đưa ra lựa chọn khác biệt với kiếp trước—
Hắn không nhảy xuống cứu người.
Khoảnh khắc chạm mắt với Chu Diệu Nghi, trong đầu hắn lướt qua vô số suy nghĩ.
Ý niệm quẩn quanh lâu nhất là—
“Nếu Chu Diệu Nghi không phải thê tử của ta, liệu có quan trọng không?”
Cố Triệu Ngang chưa bao giờ nghĩ đến khả năng này, nhất thời chính hắn cũng bị câu hỏi làm cho sững sờ.
Đến khi hoàn hồn, người rơi xuống nước đã được kéo lên bờ.
Lạ lùng thay, hắn cảm thấy nhẹ nhõm.
Đêm ấy, trên trang giấy, hắn chấm mạnh bút, viết thêm một dòng chữ son:
“Cưới Chu Diệu Nghi.”
Kiếp trước là nàng.
Kiếp này cũng phải là nàng.
Nếu không, tất cả sẽ lệch khỏi quỹ đạo.
Cố Triệu Ngang có thể khẳng định rằng, trong toàn bộ kinh thành—
Không.
Trong thiên hạ này, tuyệt đối không thể tìm ra người thứ hai thích hợp để làm chủ mẫu phủ Định Quốc Công hơn Chu Diệu Nghi.
Mấy chục năm qua, nàng ổn trọng như mặt hồ phẳng lặng.
Lặng lẽ bao dung mọi điều phiền phức, hỗn tạp.
Chỉ cần ở gần nàng, hắn liền cảm thấy an tĩnh.
Hắn cũng dám chắc rằng, tương lai Định Quốc Công phủ không thể thiếu Chu Diệu Nghi.
Nhưng…
Chu Diệu Nghi hình như không nghĩ vậy.
Nàng ngang nhiên ngồi trong nhã gian ở Vọng Xuyên Lâu, cùng một nam tử trò chuyện vui vẻ.
“Diệu Nhi muội muội?”
“Ninh công tử không tệ?”
Giọng điệu ngọt ngào đến mức khiến người ta buồn nôn, thật quá mức chướng tai!
Cố Triệu Ngang kiềm chế cơn giận muốn siết nát tay.
Hắn đến gặp nàng một lần, rồi lập tức sai người đi điều tra về Ninh Nhị lang.
“Phu nhân Chu gia rất hài lòng với hắn?”
Tùy tùng gật đầu.
Cố Triệu Ngang nghiến răng, lập tức viết một phong thư, đẩy về phía hắn.
Người kia sững sờ.
“Cầu hôn là chuyện trọng đại, thế tử không bàn bạc với Quốc Công gia và phu nhân trước sao?”
“Không cần.”
Cố Triệu Ngang chẳng buồn quan tâm đến những thủ tục rườm rà này.
Nếu còn do dự, e rằng mọi chuyện sẽ càng lúc càng sai lệch.
Chỉ khi nhanh chóng đưa Chu Diệu Nghi về bên cạnh, hắn mới có thể an tâm.
Chu gia chắc chắn sẽ không từ chối một hôn sự tốt như vậy.
Người nhà hắn cũng không phải kiểu cố chấp bảo thủ, trước cứ tiền trảm hậu tấu, cũng chẳng có gì không ổn.
…
Lúc tùy tùng hồi phủ, sắc trời đã gần tắt nắng.
Nghe tiếng bước chân đi về phía thư phòng, Cố Triệu Ngang thong dong cầm bút, định xóa dòng chữ đỏ trên giấy.
Nhưng câu nói của tùy tùng lại khiến hắn đột ngột khựng lại.
“Có lẽ… ta nghe nhầm.”
Khóe môi Cố Triệu Ngang hơi giật, lộ ra một nụ cười khó tin.
Chớp mắt sau, hắn thu lại ý cười, giọng trầm xuống:
“Nhắc lại lần nữa.”
Tùy tùng do dự, nhìn sắc mặt tái xanh của chủ tử mà gần như muốn khóc.
“Hồi thế tử…”
Hắn run run lặp lại từng chữ:
“Đại tiểu thư Chu gia nói… nàng không gả.”