Cá Đổi Mạng - Chương 4
13
Sáng sớm, Chu Minh đã dậy làm gì đó bận rộn. Tôi mở điện thoại và thấy tin nhắn của mẹ, bà nói rằng trưa nay sẽ đến nơi. Điều đó khiến tôi yên tâm hơn nhiều.
Nhưng gần đến trưa, Chu Minh dường như không thể ngồi yên nữa. Anh ấy bảo tôi ra ngoài cùng mình, nói rằng mấy ngày nay tinh thần tôi quá căng thẳng, thậm chí còn mơ nói mớ trong giấc ngủ, nên anh muốn dẫn tôi ra ngoài đi dạo một chút.
Tôi từ chối: “Em thấy hơi mệt, có lẽ tối qua ngủ không ngon. Hôm nay em muốn ở nhà nghỉ ngơi một chút.”
“Mai mình ra ngoài chơi được không?”
Tôi nhìn Chu Minh trước mặt, bỗng nhiên thấy mắt anh ta xoay tròn 360 độ, giống hệt con cá đó!
Tôi cố gắng kiềm chế nỗi sợ hãi, không dám để lộ bất cứ biểu hiện bất thường nào. Chu Minh dường như không nhận ra sự kỳ lạ của mình, vẫn mỉm cười tiếp tục thuyết phục tôi ra ngoài.
Tôi nhìn anh ấy, bỗng cảm thấy vô cùng xa lạ. Trong mắt anh ta có một sự ép buộc không thể từ chối. Nếu tôi không đi, anh ta chắc chắn sẽ ra tay ngay lập tức.
Tôi cố nén nước mắt, trong đầu chỉ có hình ảnh trước kia anh từng bảo vệ tôi. Nhưng bây giờ, tôi không còn biết đâu mới là con người thật của anh ấy.
“Anh à, hôm nay mẹ em sẽ đến. Để em gọi điện xem mẹ đến đâu rồi. Nếu mẹ đến mà nhà không có ai thì không hay lắm.”
Thấy anh ta không phản đối, tôi vội bấm gọi nhưng phát hiện… không có tín hiệu!
Tôi phải nghĩ cách khác để từ chối.
Ngay lúc đó, Chu Minh bất ngờ kéo tôi đến trước bể cá. Tôi nhìn thẳng vào mắt con cá, và nhận ra, tôi đã rơi vào bẫy!
14
Con cá trở nên kích động, dường như muốn nhảy ra khỏi bể nước, liên tục quẫy mình đầy háo hức.
“Anh Minh, sao tự dưng lại bắt em nhìn con cá vậy?” Tôi run rẩy hỏi, trong lòng chỉ mong dì Nguyệt đến thật nhanh.
“Em không phải đã đoán ra rồi sao?” Giọng nói lạnh lẽo của Chu Minh vang lên bên tai tôi.
Tôi còn chưa kịp nói thêm lời nào thì đã bị hắn thô bạo ném xuống đất.
“Trang Dĩnh, em không đáng sống lâu như vậy! Đáng lẽ em phải chết rồi! Tại sao người chết không phải là em?!”
Chu Minh hung hăng siết chặt cổ tôi, trong mắt tràn đầy sát ý.
Cơ thể tôi bị đè chặt xuống nền nhà, cơn đau nhức nhối nơi cổ khiến đầu óc tôi mụ mị. Anh ta cảm thấy chưa đủ, lại túm lấy tóc tôi, liên tục đập đầu tôi xuống sàn. Trước khi tôi rơi vào hôn mê, anh ta còn kéo mạnh mắt cá chân tôi, lôi tôi lê lết trên nền nhà.
“Chỉ cần đợi đến đêm nay là xong. Đây chính là số phận của em.”
“Em nên cảm thấy may mắn vì mạng em còn có chút giá trị. Nếu không, em đã chết từ lâu rồi.”
Tôi không cam tâm. Nếu Chu Minh thực sự muốn dùng mạng tôi để đổi lấy mạng của người yêu cũ, anh ta hoàn toàn có thể giam giữ tôi, giữ tôi sống đến lúc cần thiết. Vậy thì những hành động dịu dàng trước đây của anh ta là gì?
Đột nhiên, động tác của anh ta khựng lại.
Ánh mắt anh ta nhìn tôi cũng thay đổi, như thể trong một khoảnh khắc, anh ta đã do dự, không muốn giết tôi. Nhưng ngay sau đó, ánh mắt ấy lại trở nên dữ tợn như cũ.
“Chỉ cần một chút nữa thôi, em sẽ không còn tồn tại.”
Dứt lời, miệng anh ta bỗng rách toét đến tận sau gáy, chất lỏng đỏ thẫm từ đó nhỏ giọt xuống sàn.
Anh ta liên tục đập đầu tôi xuống đất, rồi lại cảm thấy chán, liền lấy kim đâm vào đầu ngón tay tôi.
Anh ta đang đợi đến 12 giờ đêm.
Trong lúc giãy giụa, tôi nhìn thấy chiếc vòng tay chuỗi hạt anh ta từng tặng tôi. Tôi vẫn nhớ ngày đó, anh ta nói sẽ bảo vệ tôi, không để tôi chịu một chút tổn thương nào.
Nhưng giờ đây, chính anh ta lại đang gào thét bảo tôi mau chết đi.
Khi tôi kiệt sức đến không thể cử động nữa, anh ta cuối cùng cũng buông tôi ra.
“Đợi đi, còn chưa đến 12 giờ.”
Máu từ khắp cơ thể tôi đã rỉ ra thành từng mảng. Tôi nhìn thời gian chậm rãi trôi qua từng giây từng phút.
Con cá trong bể cuối cùng cũng nhảy ra ngoài.
Trái tim tôi chìm xuống đáy vực.
Tôi nằm trên sàn, nhìn nó lết từng chút một, cọ xát cơ thể trơn trượt trên nền nhà, phát ra âm thanh rin rít kỳ quái.
Nó dừng lại ngay trước mặt tôi, há rộng cái miệng to đến mức có thể nuốt trọn cả đầu tôi.
Tôi thấy bên trong miệng nó, những chiếc răng dài sắc nhọn đang mọc ra với tốc độ đáng sợ, khiến da đầu tôi tê dại.
Sau đó, thân hình nó dần dần kéo dài và thu nhỏ lại, nhưng lần này, nó không quấn quanh cổ tôi nữa.
Nó từng vòng, từng vòng, quấn lấy eo tôi.
Rồi nó nhìn chằm chằm vào tôi, há cái miệng đẫm máu, chờ đợi thời khắc thích hợp để hành động.
15
Khi đôi mắt của con cá đổi mạng ngày càng tràn đầy mong đợi, tôi biết thời khắc mà nó chờ đợi đã đến.
Nó nhìn tôi đầy tham lam, thân thể uốn éo ngày càng mạnh, làm tôi đau nhói.
Khuôn mặt của Chu Minh méo mó, vặn vẹo khi nhìn tôi, sự phấn khích trên mặt anh ta chẳng khác gì con cá kia.
Tôi cố gắng túm lấy bất cứ thứ gì có thể và ném thẳng vào con cá, nhưng tất cả đều vô dụng.
Lúc này, điện thoại tôi rung lên, mẹ tôi gọi đến!
Tôi vội vàng bật loa ngoài, nhét điện thoại xuống sau lưng, cố gắng kêu cứu trước khi bị giật mất.
Từ đầu dây bên kia, giọng mẹ tôi đầy lo lắng: “Trang Dĩnh! Cả ngày nay con làm gì mà không liên lạc được? Chẳng phải con nói con đang ở nhà sao? Chúng ta đến nơi rồi, nhưng không thấy con đâu cả! Con đang ở đâu vậy?”
Tôi… không ở nhà? Tôi nhìn xung quanh, tất cả đều là cảnh vật quen thuộc. Nhưng sao lại như vậy…?
“Còn nữa, mẹ định nói với con từ hôm trước rồi. Chu Minh chẳng phải đã không còn nữa sao? Nửa năm trước, nó đã chết rồi!”
Một linh cảm chẳng lành dâng lên trong lòng.
Không khí xung quanh Chu Minh bỗng trở nên lạnh buốt.
Anh ta nghiêng đầu, nhếch môi cười nhạt: “Ồ, bị phát hiện rồi sao.”
Ngay khi lời nói vừa dứt, khuôn mặt của Chu Minh dần mờ đi, thay vào đó là khuôn mặt của mẹ anh ta, Lưu Mạn.
Gương mặt bà ta vừa xuất hiện, một mùi hôi thối nồng nặc của xác thối lan tràn trong không khí.
Bà ta cười quỷ dị, định nhấn đầu tôi xuống miệng con cá.
“A!”
Tôi hoàn toàn không thể trốn thoát. Con cá quấn chặt lấy tôi, còn Lưu Mạn giữ chặt cánh tay tôi.
“Dì Nguyệt! Cứu con! Con thực sự đang ở nhà mà!” Tôi hét lên.
Nhưng vẻ mặt chắc chắn của Lưu Mạn khiến tim tôi trùng xuống.
“Mày biết thì sao chứ? Mày vẫn phải chết thôi.”
Nhưng đúng lúc đó, con cá lại không chịu nuốt tôi.
Ánh mắt của Lưu Mạn đầy bất mãn: “Mày đừng có cố bảo vệ nó nữa! Mày bảo vệ nó vẫn chưa đủ sao? Mày vì nó mà chết rồi! Vậy mà nó vẫn sống tốt, chẳng hề nhớ đến mày!”
“Không sao đâu con trai, loại đàn bà vô tâm như vậy, không cần cũng chẳng sao. Mẹ sẽ tìm cho con một đứa khác tốt hơn.”
Nụ cười trên mặt bà ta càng lúc càng méo mó, quỷ dị.
Lúc này, tôi chợt nhớ ra tất cả. Làm sao tôi có thể quên được?
Người tôi yêu nhất, Chu Minh, đã chết rồi.
Anh ấy chết là để bảo vệ tôi.
Nửa năm trước, anh ấy muốn cầu hôn tôi, nên đã dẫn tôi đi leo núi. Vì tôi thích hoạt động này, anh ấy muốn đứng trên đỉnh núi cao nhất để nói rằng anh ấy sẽ mãi mãi yêu tôi.
Nhưng hôm đó, trời đang nắng bỗng đổ cơn mưa như trút nước. Tôi trượt chân, không thể bám vào bất cứ thứ gì.
Chu Minh không hề do dự, lấy thân mình làm đệm thịt cho tôi.
Chu Minh đã chết!
Anh ấy chết vào khoảnh khắc yêu tôi nhất!
Nhưng tôi lại quên mất… Tôi cứ nghĩ anh ấy vẫn luôn ở bên tôi…
16
Trái tim tôi lúc này như bị ném vào chảo dầu sôi, vừa bỏng rát vừa đau đớn.
Tôi còn chưa kịp thoát khỏi nỗi đau mất đi người mình yêu, thì cái miệng lớn của con cá lại lao về phía tôi.
Đầu tôi đã chạm vào những chiếc răng nhọn của nó, nhưng tay tôi bị quấn chặt, hoàn toàn không thể nhấc lên. Cơn đau dữ dội ập đến khiến tôi chỉ biết giãy giụa, điên cuồng đập tay xuống sàn.
Bỗng nhiên, con cá dừng lại, nhả đầu tôi ra khỏi miệng nó.
Một làn gió nhẹ lướt qua, mang theo thứ gì đó bay lên.
Chuỗi hạt trên tay tôi đã đứt.
Lưu Mạn ngồi bệt xuống đất, miệng lẩm bẩm như kẻ mất hồn.
Đúng lúc này, mẹ tôi và dì Nguyệt xông vào nhà.
“Tôi đã bảo rồi! Chắc chắn có tà thuật gì đó!”
Tôi nhìn quanh căn nhà của mình. Nó vẫn là nhà tôi, nhưng lại chẳng còn như trước nữa. Những món đồ nội thất tôi và Chu Minh cùng chọn đã biến mất, những vật trang trí cả hai cùng mua cũng không còn, thậm chí cả chiếc cốc nước anh hay dùng cũng đã tan biến vào hư không.
Dì Nguyệt đổ một loại bột lên người con cá khổng lồ. Nó phát ra những tiếng gào thét đau đớn, rồi từ từ nới lỏng vòng quấn quanh eo và tay tôi.
“Nó vậy mà lại tặng cái này cho cô sao?”
“Hahaha… Tôi chỉ muốn hồi sinh nó, thế mà nó lại tự tìm đường chết.”
Từ lời của Lưu Mạn, tôi mới biết rằng bà ta đã bỏ rất nhiều thời gian chuẩn bị để đổi mạng tôi. Kẻ tự xưng là bạn trên mạng kia cũng chính là bà ta giả mạo. Bà ta muốn tôi chết trong sợ hãi để hả giận.
Thế nhưng, đến ngày thứ tư, khi bà ta định siết cổ tôi đến chết, linh hồn của Chu Minh lại bất ngờ xuất hiện.
Anh cố gắng kiểm soát cơ thể mình, nằm bất động trên giường, khiến Lưu Mạn mất đi ý thức cả một đêm.
Tôi chợt nhớ đến ánh mắt Chu Minh ngày hôm đó, trong đó có sự đau lòng, xen lẫn cả lưu luyến. Thì ra, anh lại một lần nữa cứu tôi.
Cơ thể của Lưu Mạn bắt đầu mục rữa với tốc độ kinh hoàng. Mủ chảy ra từ khắp người bà ta, bốc lên một mùi hôi thối nồng nặc.
Dì Nguyệt xử lý xong con cá, rồi dán một tấm bùa có hoa văn kỳ lạ lên người Lưu Mạn.
Dì lẩm bẩm vài câu chú mà tôi nghe không hiểu, khiến bà ta đau đớn tột cùng, sau đó ngã quỵ xuống và ngất lịm.
17
Cảnh sát đến khi mùi hôi thối trong nhà vẫn chưa tan hết.
Nhưng chẳng ai tin một con cá có thể gây ra chuyện như vậy.
Vì thế, chúng tôi chỉ nói ra ngoài rằng Lưu Mạn đã phát điên.
Bà ta không thể đổi mạng thành công, nhưng lại bị kết tội cố ý gây thương tích và phải ngồi tù.
Pháp luật sẽ khiến bà ta phải đối mặt với những gì mình đã gây ra.
Sau khi mọi chuyện khép lại, tôi đến trước mộ của Chu Minh.
“Cảm ơn anh vì đã bảo vệ em, dù là trong quá khứ hay hiện tại.”
Bức ảnh trên bia mộ vẫn là nụ cười quen thuộc ấy, như thể anh chưa từng rời đi.
Trên đường rời khỏi nghĩa trang về nhà, tôi nhìn thấy một người đàn ông đang xách một cái thùng lớn, trông có vẻ rất nặng.
“Tôi giúp anh một tay nhé?” Tôi hỏi.
Nhưng ngay giây tiếp theo, tôi sững người.
Bên trong chiếc thùng…
Là một con cá lớn, toàn thân đỏ thẫm.
-HẾT-